Lòng Không Gợn Sóng, Tim Sẽ Không Đau - Chương 20
Tần Mục Dã chỉ cảm thấy giọng nói rất quen, nhưng đầu óc như cuộn băng hỏng, không nhớ nổi chút hình ảnh nào.
Mí mắt anh ngày càng nặng trĩu, nhưng người đó vẫn không ngừng nói, bảo anh đừng ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tần Mục Dã không chịu nổi nữa, hoàn toàn mất ý thức.
Chưa kịp mở mắt, Tần Mục Dã đã ngửi thấy mùi nước sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
Cơ thể như bị tháo rời, vừa đau vừa không còn sức.
Anh khó nhọc mở mắt, vừa định cử động thì bị tiếng quát bên giường cắt ngang.
“Đừng động đậy, vẫn chưa đủ đau hả?”
Tần Mục Dã ngẩn người vài giây, sau đó chậm rãi quay đầu.
Không phải ảo giác, đúng là Khương Hâm Duyệt.
Anh hé đôi môi khô khốc, muốn nói gì đó nhưng lại bị cô ngắt lời.
“Đừng nói gì, uống chút nước trước đã.”
Khương Hâm Duyệt cầm cốc nước lên, thử nhiệt độ.
Xác nhận nước đã vừa, cô mới nâng giường bệnh lên, từ từ đút nước cho anh uống.
Uống nước xong, nghỉ ngơi một chút, cuối cùng Tần Mục Dã cũng cảm thấy có sức lực hơn.
“Chị Hâm Duyệt, sao chị lại đến đây?”
Sắc mặt Khương Hâm Duyệt không tốt, mang theo vẻ giận dữ và lo lắng.
“Tại sao chị lại đến đây, chẳng phải nên hỏi em sao?”
Dù đầu óc Tần Mục Dã vẫn chưa tỉnh táo, nhưng anh nghe ra được Khương Hâm Duyệt đang giận.
Nhưng tại sao vậy?
Có lẽ vì lá thư không nói rõ, cộng thêm việc bản thân giờ lại bị thương.
Cho nên khiến cô lo lắng đến vậy sao?
Cũng đúng, không có bậc trưởng bối nào lại không lo lắng khi thấy hậu bối bị thương.
Nghĩ đến đây, Tần Mục Dã mỉm cười với Khương Hâm Duyệt, nói:
“Chị Hâm Duyệt yên tâm đi, chỉ là trông có vẻ hơi nghiêm trọng thôi.”
“Giờ em cảm thấy khá hơn rồi.”
Khương Hâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, nói một câu chẳng liên quan:
“Từ giờ không cần gọi chị là ‘chị Hâm Duyệt’ nữa.”
Tần Mục Dã ngẩn người một chút, không hiểu lời này có ý gì.
“Chị đã đến trước mộ ba mẹ em để xin lỗi, từ nay, chúng ta coi như ngang hàng.”
20
Xin lỗi?
Tần Mục Dã bất chợt nhớ lại ngày ra mộ ba mẹ, thần thái và hành động của Khương Hâm Duyệt khi quỳ trước mộ.
Thì ra cô thực sự đang chuộc lỗi.
Nhưng Tần Mục Dã lại càng không hiểu.
Tại sao Khương Hâm Duyệt lại vì vấn đề xưng hô mà phải đi xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tần Mục Dã mấp máy môi định hỏi, nhưng lại sợ làm Khương Hâm Duyệt khó chịu, nên đổi chủ đề.
“Chị Hâm Duyệt đến Bắc Kinh công tác hả?”
Thấy Tần Mục Dã phớt lờ lời mình, sắc mặt Khương Hâm Duyệt tối lại:
“Mục Dã, đừng để chị phải nói lần thứ hai.”
Tần Mục Dã sửng sốt, nhìn Khương Hâm Duyệt với ánh mắt khó hiểu.
Từ nhỏ đến lớn đều gọi như vậy, giờ đột nhiên bắt anh đổi cách gọi, anh thật sự không biết nên gọi thế nào.
Khương Hâm Duyệt mím môi: “Không phải luôn muốn gọi tên chị sao?”
“Từ giờ muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Tần Mục Dã sửng sốt, không dám tin nhìn cô, vô thức gọi tên cô.
“Khương… Hâm Duyệt?”
Tim Khương Hâm Duyệt đập mạnh hai nhịp, cả người hiện rõ vẻ vui mừng.
Lúc này, cô lại cảm thấy mình và Tần Mục Dã vẫn còn cơ hội.
“Thưa sếp, thủ tục nhập viện của cậu Tần đã làm xong rồi.”
Khương Hâm Duyệt định nói thêm vài câu, nhưng lại bị tiếng gõ cửa của Tống Tư Dịch cắt ngang.
Thấy bóng dáng cao ráo ở cửa, Tần Mục Dã lại bình tĩnh một cách lạ thường, còn lịch sự chào hỏi:
“Thư ký Tống cũng đến sao? Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Tống Tư Dịch ngạc nhiên nhìn Tần Mục Dã, sau đó cung kính gật đầu:
“Cậu Tần khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm.”
Tần Mục Dã cảm thấy hơi bất ngờ, Tống Tư Dịch hiện tại không giống như trước.
Khương Hâm Duyệt vẫy tay ra hiệu với Tống Tư Dịch, nói:
“Anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Mục Dã.”
“Vâng, thưa sếp.”
Trước khi rời đi, Tống Tư Dịch bổ sung: “Nếu có gì cần tôi phối hợp, xin cứ liên hệ.”
Cuối cùng, anh ta nhìn Tần Mục Dã thật lâu, sau đó đóng cửa rời đi.
Nhìn cách hai người tương tác khác hẳn trước đây, Tần Mục Dã mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Anh vốn nghĩ ít nhất mình sẽ thấy một chút vui vẻ.
Vì điều này cũng chứng tỏ rằng tình cảm mình bỏ ra không bị lãng phí. Nhưng lại thấy bất lực, đã đồng hành cùng nhau hơn mười năm trời.
Khương Hâm Duyệt chưa bao giờ coi anh là người ngang hàng, cô cứ tự cho mình quyền che chở anh dưới đôi cánh của cô.
Cô chưa từng hỏi anh có muốn điều đó hay không.
Nếu nói đến giận dữ hay oán trách, Tần Mục Dã thực sự không có lý do.
Vì vậy, dù suy nghĩ xoay vần, cảm xúc của anh lại chẳng gợn sóng nào.
“Mục Dã.” Khương Hâm Duyệt ngồi ở mép giường, quay lưng về phía Tần Mục Dã: “Em còn muốn nghe chị giải thích không?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Không đợi Tần Mục Dã trả lời, Khương Hâm Duyệt đã tự nói ra rất nhiều điều.
Cô nói về sự nghiệp của mình, về những bất lực, về các kế hoạch và tương lai mà cô đã vạch ra.
Comments for chapter "Chương 20"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0