Lá Rụng - CHương 1 FULL
1.
Tôi không biểu cảm gì khi nhìn tấm vải trắng phủ lên xác mình.
Các cảnh sát đứng bên cạnh tôi đang bàn bạc về vụ án: “Trên người toàn vết thương, không có chỗ nào lành lặn, người nhà mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.”
Họ sẽ đau lòng sao?
Tôi lắc đầu và cười khẩy.
Sau khi chết, linh hồn tôi không lập tức tan biến.
Vì tôi muốn xem, nhìn thấy tôi thê thảm như vậy, liệu mẹ có đau lòng vì tôi một lần không.
Lúc này, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Mẹ tôi vừa giơ điện thoại vừa lớn tiếng quát tháo với em gái tôi, Diệp Thanh: “Con nhãi này lại gây ra chuyện gì nữa đây, mẹ nhắn tin mà nó cũng không thèm trả lời.”
Diệp Thanh đi phía sau vỗ nhẹ vào lưng mẹ tôi để an ủi: “Mẹ à, chắc chắn là chị không muốn lấy ông chủ Lý, lát nữa mẹ đừng mềm lòng nhé, nhất định phải mắng cho tỉnh.”
“Con gái con đứa chẳng có bản lĩnh gì, lấy được người giàu cũng là vì tốt cho nó thôi.”
Mẹ tôi gật đầu mạnh: “Không biết nó diễn vở kịch lớn như vậy làm gì, còn khiến cảnh sát gọi về nhà.”
“Bả chỉ muốn hù dọa chúng ta thôi.” Diệp Thanh khinh thường bĩu môi.
“Bả nhiều trò lắm.”
Cuối cùng, họ thấy viên cảnh sát đang đứng đợi ở cuối hành lang.
“Vì nghi phạm vẫn chưa bị bắt, nên chúng tôi không thể giải thích quá nhiều qua điện thoại.”
“Diệp Tử đã chết rồi.”
2.
Tôi chăm chú quan sát vẻ mặt của họ, mong tìm được một chút dấu hiệu của sự đau buồn.
Nhưng chỉ có sự ngơ ngác.
Mẹ tôi trừng trừng nhìn viên cảnh sát, mấp máy môi nhưng mãi không nói được lời nào.
“Ông nói gì?”
Dưới sự dẫn dắt của viên cảnh sát, bà và em gái đến nhà xác, dừng lại trước thi thể của tôi.
Có lẽ do cái chết của tôi quá thê thảm.
Diệp Thanh sợ hãi lấy tay che miệng, còn mẹ tôi thì ngã quỵ xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Vài giây sau, bà đột nhiên gào khóc.
Tiếng khóc này tôi chưa từng nghe thấy trước đây, chói tai nhưng không khó chịu.
Tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc vì tôi, đây là lần đầu tiên và cũng có lẽ là lần cuối.
Cảnh sát cố gắng đỡ bà dậy.
Các bác sĩ đều khuyên bà nén đau thương.
Bà ôm chặt xác tôi, gục xuống, khóc đến nỗi cả người run rẩy.
Diệp Thanh đứng cách xa, như một con thỏ bị hoảng sợ thu mình lại ở góc phòng.
Tôi hơi kích động bay đến bên mẹ, có lẽ bà vẫn còn chút tình thương với tôi!
Không biết đã bao lâu trôi qua, nhà xác chỉ còn lại thi thể lạnh lẽo của tôi nằm đó.
Bên ngoài bệnh viện, mẹ tôi ngồi thẫn thờ, các cảnh sát cũng có chút động lòng, khuyên bà bớt đau buồn.
Tôi cũng muốn chạm vào mái tóc đã bạc của bà, nhưng tay tôi lại xuyên qua người bà.
Cảnh sát nói với bà về nguyên nhân cái chết của tôi, rằng tôi đã bị đánh đến chết.
Nghi phạm đã nhân cơ hội trốn thoát, cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt.
Mẹ tôi ngồi đó mãi mà không nói được lời nào, cảnh sát định lên tiếng an ủi bà.
Bất ngờ, bà nắm chặt lấy tay viên cảnh sát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn hỏi, con gái tôi chết rồi, vậy tài sản của nó có phải chúng tôi được thừa kế không?”
“Nếu bắt được hung thủ, có phải sẽ có một khoản bồi thường không?”
Tôi sững người.
Hóa ra, vẫn chỉ vì tiền sao?
3.
Viên cảnh sát nghe xong, những lời an ủi lập tức bị ngừng lại, anh ta khó tin nhìn mẹ tôi.
Có vẻ anh đang suy nghĩ về lý do tại sao một câu nói như vậy lại có thể phát ra từ miệng của một người mẹ.
Trong lòng tôi đột nhiên quặn thắt. Hóa ra, ngay cả ma quỷ cũng có thể cảm thấy đau đớn sao?
Từ nhỏ đến lớn, những câu tôi nghe nhiều nhất là: “Con là chị, con phải nhường em.”
“Nếu không phải tại con, em con làm sao mà phải sống khổ sở như vậy?”
“Con nợ mẹ và em gái con, cả đời này con phải trả.”
Những câu nói ấy như lời nguyền ám ảnh suốt tuổi thơ của tôi.
Tôi và em gái là sinh đôi, vốn dĩ đây là điều đáng vui mừng nhất.
Nhưng khi em gái chào đời, nó yếu ớt, suýt chút nữa không qua khỏi, còn tôi thì sinh ra bình thường.
Thầy cúng trong làng nói rằng tôi là kẻ xấu số bẩm sinh, trong bụng đã cướp đi dinh dưỡng vốn dĩ thuộc về em gái. Sau này tôi còn mang lại bất hạnh cho cả gia đình.
Thật là những lời nực cười, nhưng cha mẹ tôi lại tin không chút nghi ngờ.
Vì thế, cha tôi đã muốn dìm chết tôi ngay tại sông, nhưng mẹ tôi ngăn lại.
“Chỉ cần cho nó chút cơm ăn, lớn lên lấy chồng cũng có thể đổi chút sính lễ.”
Từ đó về sau, trong ngôi nhà này, tôi phải quen với việc vô điều kiện nhường nhịn em gái, mọi thứ tốt đẹp đều là của nó, ngay cả cha mẹ chúng tôi cũng chỉ thuộc về nó.
Họ bảo tôi rằng đó là món nợ tôi mang theo từ khi sinh ra.
Lúc còn nhỏ, tôi không hiểu những lý lẽ đó, chỉ nghĩ rằng mình là chị, nên phải chăm sóc em gái nhiều hơn.
Cho đến một ngày, khi đi học, tôi đã học được từ “thiên vị”.
Hôm đó là sinh nhật của tôi cũng như của em gái, mẹ tôi sáng sớm đã đặt năm quả trứng luộc trắng tinh lên bàn.
Tôi rất muốn ăn, nhưng bàn quá cao, tôi không với tới, cũng không dám lấy.
Lúc này, em gái tôi bỗng leo lên ghế.
“Thanh, xuống đi! Cao lắm đó, nếu em muốn, chị sẽ lấy giúp.”
Diệp Thanh trừng mắt nhìn tôi, không thèm đáp, tiếp tục leo lên.
Tôi không kịp ngăn cản, nó mất thăng bằng, cả người cùng ghế ngã nhào xuống đất.
Trứng vỡ tan tành, nó ngã đau đến mức khóc toáng lên, thu hút mẹ tôi đến.
“Chuyện gì thế? Con yêu của mẹ, sao lại ngã thế này?”
Diệp Thanh khóc nức nở, mẹ tôi nhìn thấy đống trứng vỡ, nhẹ nhàng chạm vào trán nó: “Con mèo ham ăn này, muốn ăn trứng cũng không thể leo cao thế chứ, con thấy chưa, ngã rồi.”
Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã ổn và chuẩn bị ra sân quét dọn, lời em gái nói khiến tôi chết lặng tại chỗ.
“Không phải con, là… là chị muốn ăn trứng, bắt con lấy, hu hu hu… đau quá mẹ ơi, con đau quá…”
Cử động quay người của tôi khựng lại, không khí như đông cứng lại ngay lúc đó.
4.
Sắc mặt của mẹ tôi thay đổi đột ngột, như phủ lên một lớp sương lạnh lẽo, ánh mắt trở nên âm u, lạnh lùng nhìn tôi, khiến người ta không rét mà run.
“Nó nói dối! Hoàn toàn không phải như vậy! Là nó tự leo lên!” Tôi biện minh.
Mẹ tôi chỉ thẳng vào tôi: “Tốt lắm, giờ còn học được cách nói dối, đổ lỗi cho em gái à? Sao mẹ lại sinh ra đứa con như mày?”
Bà giơ tay và đánh tôi vài cái rất mạnh.
Tôi không kêu đau, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại: “Mẹ, con đã nói là không phải con, sao mẹ chỉ tin em gái, mẹ thiên vị!”
Mẹ tôi rõ ràng khựng lại, từ “thiên vị” như một nhát dao đâm vào thần kinh bà.
Giây tiếp theo, bàn tay bà mạnh mẽ tát thẳng vào mặt tôi.
“Con nhãi này, mới đi học được mấy ngày mà biết thiên vị là gì? Đều từ bụng mẹ ra cả, mẹ mà thiên vị à?”
Tôi bị phạt không được ăn tối.
Em gái tôi ngồi trên bàn, tận hưởng chiếc bánh sinh nhật to mà cha mẹ mua cho nó, họ dỗ dành nó, hát mừng sinh nhật nó.
Nó nhìn tôi đắc thắng.
Tôi đứng ngoài cửa, nhìn vào cảnh gia đình ba người ấm áp.
Trong ngôi nhà này, tôi dường như vô hình, có tôi hay không cũng chẳng khác gì.
Rõ ràng hôm nay cũng là sinh nhật của tôi mà…
5.
Khó khăn lắm tôi mới vượt qua được những năm tháng tiểu học và lên cấp hai, lúc này tôi có thể ở ký túc xá trường mà không phải về nhà.
Khoảng thời gian đó có lẽ là thời gian vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu trước khi một lần nữa bị mẹ tôi phá hủy.
Khi học cấp hai, tôi có một biệt danh là “nghèo kiết xác”. Thật ra, điều kiện gia đình tôi không đến nỗi tệ, nhưng cha mẹ tôi luôn tìm mọi lý do để cắt giảm tiền sinh hoạt của tôi.
Tôi mặc đồng phục cũ nhỏ hơn một cỡ, đi giày thể thao rách nát, trông hoàn toàn không hợp với các bạn trong lớp mặc đồng phục mới.
Bạn cùng bàn của tôi, Phương Lệ Lệ, luôn coi thường tôi.
Tôi sợ gây chuyện nên nhẫn nhịn đủ điều.
Nhưng lần này, cô ấy mở miệng xúc phạm mẹ tôi, và tôi không thể chịu đựng nổi nữa, nên đã đánh nhau với cô ấy vào giờ ra chơi.
Cô ấy đá mạnh khiến tôi ngã xuống đất, nắm lấy tóc tôi và đập đầu tôi mạnh vào cạnh bàn. Máu từ đầu tôi chảy ra rất nhiều.
Giáo viên gọi phụ huynh của cả hai đến, tôi bồn chồn đứng trong văn phòng.
Phụ huynh của Phương Lệ Lệ đến rất nhanh, đôi giày cao gót của bà ta vang lên lộp cộp trên cầu thang.
Vừa vào phòng, mẹ cô ấy liền vội vã kéo Phương Lệ Lệ kiểm tra từ đầu đến chân, không ngừng gọi “bảo bối”, “cục cưng”, ôm chặt cô ấy vào lòng.
Sau khi kiểm tra xong, bà ta nói với giọng cay nghiệt hướng về phía tôi:
“Con bé này, đều là bạn học với nhau, sao lại có thể ra tay như vậy, sao lòng dạ con lại ác đến thế?”
Phương Lệ Lệ núp sau lưng mẹ cô ấy, lè lưỡi làm mặt hề trêu chọc tôi.
Giáo viên không thể chịu nổi, chỉ vào vết thương trên mặt tôi và nói: “Phụ huynh của Phương Lệ Lệ, chị nhìn xem, vết thương trên mặt của Diệp Tử nghiêm trọng hơn nhiều, máu vừa mới cầm được.”
Mẹ của Phương Lệ Lệ liền bênh con gái, giọng điệu không thiện ý: “Sao, chỉ cho phép con bé đánh con tôi, con tôi không được đánh trả à? Hơn nữa, trẻ con đâu biết nhẹ hay nặng, đụng chạm vài cái thì sao lại trách chúng tôi.”
Đúng lúc đó, mẹ tôi cũng tới, tôi nhìn mẹ đầy tủi thân, chưa kịp nói gì.
“Bốp!”
Bầu không khí trong văn phòng lập tức im bặt, cú tát mạnh đến nỗi làm mắt tôi tối sầm, máu mũi rỉ ra.
Chưa kịp phản ứng, thêm một cái tát nữa giáng xuống mặt tôi, mẹ nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét.
“Đồ nợ đời, mẹ cho mày ăn học tử tế, mày chỉ biết gây chuyện, mày không thể yên thân được à. Em mày ở nhà sốt cao, đang cần người chăm sóc, còn mày thì chỉ biết gây rắc rối ở trường.”
Tôi ngã ngồi xuống đất, đầu óc choáng váng, miệng đầy vị máu.
Càng lúc càng có nhiều bạn học xúm lại xem, có đứa còn dám trèo lên cửa sổ để nhìn.
Mẹ tôi vẫn không ngừng chửi bới, cứ như tôi là kẻ thù của bà.
Từ đầu đến cuối, bà không hề bênh vực tôi, cũng không hỏi tại sao tôi lại đánh nhau với người khác.
“Đứng dậy, về nhà với tao, em mày đang đợi mẹ ở nhà.”
Đầu tôi quay cuồng, mắt mờ mịt, không còn chút sức lực để đứng dậy, nhưng trong mắt mẹ, tôi như đang chống đối bà.
“Đồ khốn nạn, mày không nghe lời tao nữa phải không, đứng dậy mau, tao không chịu nổi sự nhục nhã này.”
Vừa nói, bà vừa kéo mạnh áo tôi, cổ áo bị kéo lệch để lộ cả áo trong.
Các bạn nam ở bên ngoài thi nhau dán mặt vào cửa sổ, thậm chí có đứa còn huýt sáo.
Mẹ tôi cứ thế kéo tôi về nhà, suốt đường đi tôi bị người ta chỉ trỏ, rất nhiều người lấy điện thoại ra quay chụp.
Bà không hề cảm thấy có gì sai, còn tôi chỉ biết cúi đầu trong sự tê liệt cảm xúc.
Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao chỉ có mẹ tôi lại như vậy?
Không, bà cũng là một người mẹ tốt, chỉ là mẹ tốt của em gái tôi mà thôi.
6.
Ngày hôm sau, giáo viên đến nhà để thăm tôi, đồng thời giải thích với mẹ tôi về lý do tại sao tôi và Phương Lệ Lệ cãi nhau.
Bình thường Phương Lệ Lệ luôn bắt nạt tôi, tôi đều im lặng không nói.
Hôm đó, cô ta nói mẹ tôi trước đây chắc chắn làm những việc không đứng đắn nên mới sinh ra đứa con gái hèn hạ như tôi, vì thế tôi đã lao tới túm tóc cô ta.
Khuôn mặt mẹ thoáng chốc hiện lên vẻ khó chịu, nhưng bà không hề xin lỗi tôi, chỉ hứa sẽ làm món tôi thích vào bữa tối.
Đó là lần đầu tiên mẹ hứa nấu riêng cho tôi.
Tôi trong lòng vô cùng xúc động.
Nhưng khi nhìn bát cháo hải sản trước mặt, nụ cười trên môi tôi bỗng khựng lại.
Từng muỗng cháo tôi cố nuốt xuống, vị tanh của cá tràn ngập miệng.
Dù rất buồn nôn, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy vui.
Có lẽ mẹ chỉ quên mất rằng tôi bị dị ứng hải sản, người thích ăn hải sản là em gái tôi.
Tôi bê bát cháo còn lại định mang cho em gái.
Tới cửa, tôi nhìn thấy em gái đang vui vẻ ăn cháo hải sản, làm nũng với mẹ: “Mẹ ơi, con thích nhất là cháo hải sản, làm mì bò làm gì, cháo hải sản ngon nhất.”
“Mẹ biết mà, đừng để chị con nghe thấy, đồ nhãi con, nếu không phải con ốm, mẹ đã chẳng chiều con đâu.”
Tôi lặng lẽ quay đi, đổ bát cháo còn lại, càng nghĩ càng thấy lạnh lòng.
7.
Sau khi rời bệnh viện, mẹ tôi bàn bạc với em gái về việc có nên đưa tôi về quê an táng hay không.
“Đưa về quê? Mẹ, mẹ điên rồi à? Làm đại cho xong đi, chị ấy chết thảm như vậy, còn đưa về an táng ở mộ tổ của nhà họ Diệp, bẩn lắm.”
Mẹ tôi sững sờ: “Diệp Thanh! Con nói cái gì vậy? Đó là chị con, sao con có thể nói như thế?”
Diệp Thanh uất ức nắm lấy tay bà: “Mẹ… con không có ý đó, con chỉ nghĩ cho gia đình mình thôi mà.”
“Thôi được rồi, Diệp Tử là con gái mẹ, nhất định phải an táng ở mộ tổ.”
Đúng lúc đó, cảnh sát gọi điện đến.
Diệp Thanh hỏi dò: “Có bắt được kẻ tình nghi đã bắt nạt Diệp Tử chưa?”
Mẹ tôi lắc đầu: “Cảnh sát chưa nói, chỉ gọi mẹ qua đó.”
“Giờ chị ấy chết rồi, ba mươi vạn tiền sính lễ cũng mất luôn. Mẹ, mẹ biết con cần tiền gấp để đi du học mà, mẹ nghĩ cách đi.”
“Vội cái gì chứ? Chị con vừa mới mất, con đã vội ra nước ngoài như vậy? Bình tĩnh chút đi.”
Đến đồn cảnh sát, chưa kịp để cảnh sát mở lời, mẹ tôi đã sốt sắng hỏi: “Cảnh sát, đã bắt được hung thủ chưa?”
“Chúng tôi đã xác định được kẻ tình nghi và đang nỗ lực truy bắt.”
“Vậy là tốt rồi, có phải chúng tôi sẽ nhận được một khoản bồi thường lớn không? Chỉ cần bồi thường, chúng tôi đồng ý với mức án phạt.”
Một nữ cảnh sát không kìm được mà hỏi mẹ tôi: “Bà không muốn hỏi xem con gái bà trước khi chết đã chịu những đau khổ gì sao? Những nỗi đau đó có thể đổi lấy bằng tiền à? Hơn nữa, đây là vụ án hình sự rồi, không thể hòa giải được đâu.”
Mẹ tôi im lặng một lúc rồi nói: “Đứa trẻ này trước giờ luôn trầm lặng, từ sau khi suýt chết đuối lúc nhỏ lại càng ít nói, chẳng biết suốt ngày dính với đám người nào, nên mới rước họa vào thân. Một bàn tay không thể vỗ ra tiếng, nó cũng có lỗi trong chuyện này.”
Một cảnh sát đưa quyển nhật ký của tôi cho mẹ: “Mẹ của Diệp Tử, trong nhật ký của nạn nhân, chúng tôi thấy cô ấy đã bị xâm hại từ thời cấp ba, bà có biết chuyện này không?”
Mẹ tôi chết lặng: “Cảnh sát, sao có thể như vậy? Đừng nói bậy chứ.”
Tôi cố nén nước mắt, nhưng khi nghe đến chuyện đó, tôi không thể kìm nén được nữa.
Có lẽ đây là báo ứng. Chính vì báo ứng này, ông trời mới để tôi chết thảm như vậy.
8.
Nhớ lại năm lớp mười hai, thành tích của Diệp Thanh không tốt, học ở trường trung học phổ thông trong trấn, thành tích của tôi xuất sắc, vào trường trung học phổ thông trong thành phố, một tuần chỉ trở về một hai ngày.
Cha tôi bắt đầu mắc bệnh cờ bạc khi tôi vào cấp 2.
Ngay từ đầu chỉ là cùng người trong thôn đánh bạc nhỏ, về sau, càng ngày càng không thể khống chế, chơi bài chín gì đó.
Mẹ tôi lúc đầu còn có thể quản được, nhưng dần dần cha tựa như điên rồi, càng chơi càng lớn.
Nếu mẹ tôi không cho ông ta tiền, ông ta sẽ đánh cho bà trốn khắp sân.
Có đôi khi vận khí tốt, ông có thể thắng một số lớn, vận khí kém, liền thua sạch.
Vận mệnh của cha tôi coi như không tệ, trong nhà lại càng ngày càng tốt, cũng có một ít tiền tiết kiệm.
Mẹ tôi nếm được ngon ngọt cũng mặc kệ ông, còn ngóng trông cha tôi có thể thắng tiền, để cho nhà chúng tôi có thể mua nhà trong thành phố.
Lần đó, tôi từ trường học nghỉ về nhà, Diệp Thanh vừa nhìn thấy tôi liền đòi tự sát.
Nó thực sự chạy đến đầu làng định nhảy xuống giếng, may mà mọi người giữ lại kịp thời.
Mẹ tôi khóc hỏi lý do, nó nói ghen tị vì tôi có thể đến thành phố, nó cũng muốn đi.
Nếu không được học ở trường trung học trong thành phố, nó sẽ bỏ học để đến thành phố tự lập.
Tôi cười lạnh, khi xưa mẹ tôi và nó đã từng nghĩ đến việc để chúng tôi đổi chỗ học cho nhau, vì dù sao chúng tôi cũng giống hệt nhau.
“Con nhường em mình thì sao nào? Học ở trường nào mà chẳng giống nhau? Con học giỏi, dù ở trường kém chút cũng có thể đỗ đại học.”
“Đây là điều con nợ em gái mình, nếu không phải con cướp hết dinh dưỡng của em, sức khỏe em đã không yếu, và người đỗ trung học trong thành phố chắc chắn là em. Đây vốn là điều con nên làm, đừng nói cha mẹ thiên vị.”
Nhưng dù chúng tôi có giống nhau đến mấy, chỉ một bài kiểm tra nhỏ cũng khiến mọi chuyện bại lộ.
Nhà trường đến tận nhà truy vấn gay gắt, mặc cho Diệp Thanh làm loạn thế nào, mẹ tôi cũng chỉ có thể đưa tôi trở lại thành phố.
Sau đó, mẹ tức giận cảnh cáo tôi: “Sau này nếu mày không thành đạt, không chăm sóc tốt cho em, xem mẹ xử lý mày thế nào.”
Mẹ vừa khóc vừa cầu xin Diệp Thanh đừng làm loạn nữa, vừa hay tôi đến, bà vội vàng kéo lấy tôi: “Diệp Tử, mau đi tìm cha con, ông ấy không có nhà, mẹ không thể một mình trông chừng em con, nhanh lên!”
Tôi nào biết cha ở đâu, chạy khắp làng tìm trong các sòng mạt chược cũng không thấy ông.
Ông cụ đầu làng nói cha tôi đi sang làng bên từ sáng sớm, tôi vội vã chạy theo.
Nhưng tôi không ngờ rằng, con đường này lại là con đường mà cả đời này tôi hối hận nhất khi đã đi.
9.
Tối hôm đó, tôi trong tình trạng quần áo xộc xệch chạy về nhà, nhìn thấy mẹ tôi như thấy chiếc phao cứu sinh, liền lao tới ôm chặt lấy bà.
Mẹ tôi đẩy mạnh tôi ra: “Đồ vô ơn! Mẹ bảo mày đi tìm cha, mà con chạy đi đâu hả? Mày muốn em mày chết đúng không? Có chị nào mà lại làm vậy với em mình?”
Diệp Thanh cũng bước tới: “Chị à, hôm nay em nhìn thấu chị rồi. Chị có phải mong em chết lắm đúng không? Thầy pháp nói đúng, chị đúng là kẻ trời sinh xấu xa!”
Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể nói thành lời.
Tôi đẩy họ ra, chạy vào phòng tắm, bên ngoài, mẹ và em gái vẫn điên cuồng chửi rủa tôi.
Tôi liên tục kỳ cọ cơ thể mình, nước nóng đã hết, nước lạnh xối xuống người, tôi ôm chặt lấy mình và ngồi xuống sàn nhà.
Tôi cảm thấy mình thật bẩn, dù có rửa thế nào cũng không thể gột sạch cảm giác nhơ nhớp đó.
Đột nhiên tôi nhớ ra, tôi không thể rửa, đây đều là bằng chứng mà!
Nhưng tiếc là nhận ra quá muộn, quần áo và cơ thể tôi đã bị rửa sạch nhiều lần rồi.
Tôi tát mạnh vào mặt mình, dựa vào góc tường, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Sau khi chỉnh đốn tâm trạng, tôi rời phòng tắm, vòng qua bếp, và nhìn thấy cha tôi đang định ra ngoài.
Tôi đợi ông một lúc, khi ông bước ra nhìn thấy tôi, có chút ngượng ngùng thoáng qua trên mặt ông: “Khụ, Diệp Tử, con sao lại ở đây?”
Tôi nhân lúc ông không chú ý, dùng dao kề sát cổ ông: “Đừng cử động, nếu không chúng ta cùng chết, con sẽ giết cha.”
Cha tôi sợ đến mức chân run rẩy: “Diệp Tử! Con đang làm gì vậy, cha là cha của con, con điên rồi sao?”
Tôi dí dao gần sát cổ ông hơn, nghiến răng căm hận.
“Đừng giả vờ nữa, con đã nghe hết rồi, tại sao đám người đó lại xuất hiện ở khu rừng nhỏ, cha biết rõ hơn ai hết! Con có phải con gái cha không? Cha vì tiền cờ bạc mà bán đứng con, con thật sự muốn giết cha ngay lập tức!”
Ông sợ đến tái mặt, lưỡi cứng lại: “Con có bằng chứng không? Đừng hòng dọa cha!”
“Con có bằng chứng không ư? Chỉ cần làm giám định là có thể bắt hết bọn họ. Đến lúc đó, cha cũng vào tù cùng với họ, cha đừng ép con!”
“Diệp Tử, con đừng nóng vội, con nghĩ mà xem, con vẫn chưa lấy chồng, danh tiếng của con sẽ ra sao? Hơn nữa, cha là cha của con mà, cha cũng không cố ý, là bọn họ ép cha! Con lẽ nào muốn thấy cha bị bọn họ chặt tay chân sao?”
Cuối cùng ông mắc bẫy, tôi chỉ cần câu nói đó của ông.
Tôi giả vờ quan tâm đến “danh tiếng”: “Con có thể không báo cáo, nhưng con có yêu cầu. Bằng chứng con sẽ giữ lại, nếu cha vi phạm yêu cầu của con, con sẽ lập tức báo cáo!”
“Yêu cầu gì?”
“Con cần tám vạn, và cha phải chu cấp cho con bốn năm đại học. Con biết nếu cả con và em con cùng đỗ đại học, chắc chắn cha mẹ sẽ bỏ rơi con.”
Cha tôi nhíu mày: “Con điên rồi sao? Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?”
“Con không cần biết, nếu ngày mai con không thấy tiền, thì cha chuẩn bị lên đồn cảnh sát đi.” Tôi cất dao, không quay đầu lại, bước đi.
10.
Những năm đại học là khoảng thời gian nhẹ nhõm nhất trong đời tôi, nhưng cũng là sự tự do tôi đổi bằng chính thân thể mình.
Có lúc tôi cũng cực kỳ ghê tởm bản thân, nhưng dường như tôi không còn lựa chọn nào khác.
Sau đó, tôi điên cuồng kiếm tiền, cũng chỉ để mua một ngôi nhà cho riêng mình.
Mẹ tôi nghe cảnh sát nói tôi từng bị xâm hại, không tin nổi nhìn vào quyển nhật ký của tôi.
Rồi như nhớ ra điều gì đó, từng giọt nước mắt rơi xuống quyển nhật ký.
“Con bé này, lẽ ra phải nói với mẹ chứ. Từ sau khi cha nó mất, nó lại càng không muốn liên lạc với gia đình. Nếu mẹ quan tâm tới nó hơn một chút… Đều là lỗi của mẹ…”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ từ trên cao. Tôi có được nói không? Ai quan tâm đến tôi chứ?
Nếu hôm đó là em gái đi tìm cha, cha có bán nó lấy tiền không?
Nếu là em gái tôi chạy về nhà trong đau khổ, liệu mẹ tôi có chỉ trích thay vì hỏi han hay không?
Còn việc sau khi cha tôi mất, tôi không liên lạc với gia đình, là do ai gây ra?
Tôi thi đại học xuất sắc, đỗ vào trường danh tiếng. Diệp Thanh thì học lực trung bình, nhưng cũng đủ để vào một trường đại học hạng ba.
Nó nằng nặc đòi ra ngoài ăn mừng vì đỗ đại học.
Cha mẹ tôi không chịu nổi sự nài nỉ của nó, cuối cùng cũng ra ngoài.
Không ai ngờ tai nạn lại xảy ra, xe của chúng tôi khi rẽ đã va chạm với một chiếc xe khác, thân xe bay vút ra.
Tôi toàn thân bê bết máu, nằm trong xe, nhìn thấy mẹ tôi bò ra ngoài trước, không chút do dự, ngay lập tức cứu em gái tôi.
Xăng từ xe nhỏ giọt ra ngoài, tôi dồn hết sức lực bò ra khỏi xe, rồi xe phát nổ, cha tôi chết bên trong.
Mẹ tôi và em gái phát điên gào khóc, còn tôi nằm trên xe cứu thương, lòng bỗng nhiên hoang mang tột độ.
Phải, khi tôi chuẩn bị tự mình bò ra khỏi xe, tôi đã liếc nhìn cha tôi đang bất tỉnh.
Nếu tôi muốn cứu, tôi có thể thử, chỉ là tôi không chắc chiếc xe sẽ phát nổ lúc nào.
Trong đầu tôi hiện lên những trận đòn roi từ nhỏ đến lớn của ông dành cho tôi, những lần ông thiên vị em gái, cùng với việc bán đứng tôi, để tôi bị cưỡng hiếp, chịu đựng nỗi nhục nhã.
Tôi lấy lại bình tĩnh, ông không phải người nhưng tôi vẫn còn lương tâm của con người.
Cuối cùng tôi quyết định kéo ông ra, nhưng chân ông bị kẹt trong chiếc ghế, tôi không thể kéo ông ra được.
Xăng rỉ ngày càng nhanh, xe càng lúc càng nóng, cuối cùng tôi chỉ có thể tự mình thoát ra.
Dù tôi có thừa nhận hay không, tôi luôn mang nỗi dằn vặt trong lòng, và nó đã dày vò tôi mãi.
Trong bệnh viện, khi mẹ tỉnh dậy, bà phát điên lên hét vào mặt tôi, ném tất cả những gì có thể về phía tôi.
“Chính là mày! Tại sao, tại sao mày không chịu đưa tay cứu cha mày? Đồ xấu xa, sao chổi! Nếu không có mày, gia đình này đã không thành ra thế này!”
Diệp Thanh mắt đỏ hoe, trốn sang một bên, mẹ tôi dường như đã quên rằng người đầu tiên đề nghị ra ngoài ăn mừng chính là Diệp Thanh. Nếu thật sự phải tìm thủ phạm cho cái chết của cha tôi, chẳng lẽ không phải là nó sao?
Nhìn mẹ đang phát điên trước mặt, tôi không thể chịu đựng nữa, hét vào mặt bà: “Nếu mẹ thật sự muốn cứu cha, sao mẹ không cứu ông ấy ngay từ đầu?”
“Mẹ đã cứu em gái, hai người hoàn toàn có thể qua đây để cứu cả con và cha, nhưng hai người đã sợ hãi trước chiếc xe đang cháy và có thể nổ bất cứ lúc nào, không dám tiến lên. Chẳng lẽ không phải chính sự hèn nhát và ích kỷ của hai người đã hại chết cha sao?”
“Trong lòng mẹ và Diệp Thanh đều rõ điều này, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Cái chết của cha cần ai đó gánh chịu, và các người muốn trút hết nỗi đau và sự phẫn nộ lên đầu con đúng không? Nếu truy cứu cho rõ, mẹ và Diệp Thanh cũng đều là những kẻ giết chết cha!”
Mẹ tôi sụp đổ, có lẽ tôi đã chạm vào nỗi đau của bà, bà điên cuồng ném đồ đạc vào người tôi, khiến tôi đầu vỡ máu chảy.
Cuối cùng, các y tá ngăn cản bà và kéo tôi đi, kết thúc vở kịch đầy bi thương này.
11.
“Mẹ Diệp Tử, chúng tôi đã điều tra rõ ràng trước khi Diệp Tử chết, cô ấy đã bị bắt cóc và tra tấn. Nghi phạm chính là bạn trai của Diệp Thanh – Châu Khải.”
Căn phòng thẩm vấn lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mẹ tôi bật dậy, hét lớn: “Con gái tôi đâu? Đó là do bạn trai nó làm, không liên quan gì đến nó cả! Các anh không thể vu oan cho người vô tội!”
“Yên lặng! Con gái bà đang bị thẩm vấn. Nếu tất cả đều do Châu Khải làm, chúng tôi chắc chắn sẽ không đổ oan cho ai cả. Chúng tôi đang dốc sức truy bắt Châu Khải, và mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ.”
Tôi trôi nổi trên không trung, đầu đau như búa bổ, và một đoạn ký ức bị quên lãng bỗng nhiên ùa về.
Trong ký ức, em gái tôi đã gõ cửa nhà và cố chen vào trong.
“Chị, chị ở nhà một mình à?”
Tôi nhíu mày: “Em đến đây làm gì?”
Em tôi bĩu môi: “Em là em gái ruột của chị mà, chị lại có thái độ như thế sao? Chị, mẹ có nói với chị về chuyện em muốn đi du học chưa? Em nói cho chị nghe, bạn trai em nói có một dự án tốt ở nước ngoài, về nước nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đến lúc đó em sẽ trả lại tiền cho chị.”
Tôi nhìn em vừa nói vừa nhét đồ trang điểm của tôi vào túi mình, tôi bước tới giữ chặt tay nó: “Chị không có tiền. Em muốn đi du học thì tự mà nghĩ cách.”
Nó lập tức liếc tôi từ trên xuống dưới.
“Chị, tuy chị không có tiền nhưng nhan sắc của chị vẫn còn. Có một ông chủ đã để ý đến chị. Dù ông ta đã ly hôn vài lần nhưng sẵn sàng trả ba mươi vạn làm sính lễ. Chỉ cần chị kết hôn với ông ấy, số tiền sính lễ sẽ đủ để em đi du học.”
Tôi cười nhạt: “Diệp Thanh, tại sao em nghĩ rằng chị sẽ vì em mà lấy một người như thế? Từ nhỏ đến lớn chị đã nhường em quá nhiều rồi, nhưng lần này thì không. Em mau rời khỏi nhà chị ngay.”
Tôi đẩy Diệp Thanh, nó liền giận dữ hét lên: “Diệp Tử! Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Đây là điều chị nợ tôi, cả đời này chị đều nợ tôi.”
Nó chạy ra cửa và mở cửa ra. Đứng sau cánh cửa là bạn trai của Diệp Thanh, Châu Khải.
“Mày không muốn ăn cơm mềm thì sẽ phải chịu phạt.”
Một cú đập bằng gậy lao xuống khiến tôi ngay lập tức ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mày tỉnh rồi? Thực ra tao cũng không muốn làm đến mức này, nhưng ai bảo mày không chịu lấy chồng?”
“Bọn tao không còn cách nào khác. Đợi đến khi bọn tao ra nước ngoài, tự nhiên sẽ có người thả mày ra.”
Tôi run lên vì sợ: “Thả tao ra ngay, nếu không tao sẽ báo cảnh sát.”
Châu Khải giáng cho tôi một cái tát: “Báo cảnh sát? Mày nghĩ tao sợ à? Tao đã đổ toàn bộ tiền tiết kiệm vào vụ này, tao nhất định phải lấy được tiền, không có tiền thì tao cho mày nếm mùi đau khổ.”
Nói xong, hắn bịt miệng tôi lại, dùng đủ loại công cụ để đánh đập tôi. Trong mắt hắn tôi nhìn thấy sự hưng phấn.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy giọng Diệp Thanh: “Sao anh đánh dữ vậy? Đừng đánh chết người đấy.”
“Mẹ kiếp, con khốn này dù có chết cũng không chịu nghe lời. Anh sẽ dạy cho nó một bài học.”
Sau khi Diệp Thanh rời đi, tôi tiếp tục bị đánh đập liên tục. Tôi cảm giác có gì đó trong lồng ngực mình vỡ tan ra, đến khi tôi chết hẳn, Châu Khải vẫn chưa dừng tay.
12.
Mẹ tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, gặp Diệp Thanh. Vì chưa có bằng chứng chứng minh Diệp Thanh liên quan đến vụ việc, tạm thời nó được thả ra.
Mẹ tôi nắm chặt tay Diệp Thanh: “Cái chết của chị mày có liên quan đến mày không? Có phải do mày không?”
Em gái tôi ngó nghiêng xung quanh rồi nhỏ giọng đáp: “Mẹ! Đây là gần đồn cảnh sát đấy. Mẹ nói linh tinh gì vậy? Làm sao có thể liên quan đến con được!”
“Mong là không liên quan đến mày! Nó là chị ruột của mày đấy!”
Ngày hôm đó, mẹ tôi và Diệp Thanh vừa mua xong đồ ăn, chuẩn bị đi vào ngõ thì từ góc đường Châu Khải lao ra.
“Cuối cùng cũng đợi được mày rồi, Diệp Thanh! Mẹ kiếp, con khốn, còn dám tố cáo tao à. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết kết cục của việc phản bội tao.”
Hắn cầm cây gậy gõ vào tay rồi bước nhanh tới, gậy quất mạnh về phía Diệp Thanh.
Mẹ tôi lao tới chắn trước Diệp Thanh, nhận lấy mấy cú đánh.
Diệp Thanh lớn tiếng kêu cứu, nhưng không ai dám can thiệp, có lẽ không ai muốn vướng vào rắc rối.
Diệp Thanh bỏ chạy, Châu Khải đuổi theo từng bước.
“Con khốn, dám phản bội tao.” Nói rồi hắn quất thêm mấy gậy vào người nó.
“Châu Khải, anh điên rồi! Ai phản bội anh chứ, mọi chuyện không liên quan gì đến tôi. Từ đầu đến cuối chỉ có anh đánh chết chị tôi. Anh là đồ điên, nếu không phải anh quá kích động, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.”
“Hừ, Diệp Thanh, không phải mày bảo tao bắt chị mày để đổi sính lễ sao? Mày nói tiền của chị mày sẽ là của mày, tao mới đi bắt cóc nó. Mày xúi tao bắt cóc Diệp Tử, giờ lại đổ hết tội cho tao. Tao không sợ chết, nhưng tao chết thì mày cũng đừng hòng thoát. Tao không thoát được thì mày cũng không thoát được!”
Châu Khải từng bước ép sát Diệp Thanh, nó không còn đường thoát. “Đồ điên, Châu Khải, anh là đồ điên! Tôi chỉ bảo anh dọa chị ấy thôi, ai bảo anh đánh chết chị ấy chứ! Mẹ, cứu con với!”
Lần này, trong mắt mẹ tôi không còn sự lo lắng như trước, chỉ còn sự kinh ngạc không thể tả.
“Diệp Thanh, những gì Châu Khải nói có phải là sự thật không? Có phải mày thật sự hại chết Diệp Tử không?”
Diệp Thanh bị Châu Khải đè xuống đất đánh đập, không còn quan tâm đến câu hỏi của mẹ tôi.
“Mẹ phát điên à? Mau cứu con đi! Con sắp bị đánh chết rồi! Diệp Tử chỉ là một con khốn, yếu đuối đến vậy, chết rồi cũng là số phận của nó.”
Vừa dứt lời, Diệp Thanh liền hứng chịu thêm cú đánh của Châu Khải.
Còn mẹ tôi chỉ đứng ngây người, im lặng nhìn mà không cố gắng ngăn cản Châu Khải nữa.
Không biết trong đầu bà lúc đó nghĩ gì.
Phải chăng cuối cùng bà cũng cảm thấy chút hối hận về những gì tôi đã trải qua?
Hay là tình mẫu tử mỏng manh kia lúc này bỗng nhiên trỗi dậy?
Nhưng dù là lý do gì, tất cả đều chỉ khiến người ta cảm thấy nực cười.
Lúc tôi còn sống, tôi đã quen với việc không có tình mẫu tử. Bây giờ khi tôi đã chết, tôi lại càng không cần đến nó.
Cảnh sát cuối cùng cũng đến và bắt giữ Châu Khải đang phát điên.
13.
Sau nhiều ngày thẩm vấn, cảnh sát đã buộc Châu Khải khai nhận toàn bộ sự thật. Hắn bị đưa vào tù, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Còn Diệp Thanh vì bị thương nặng nên được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ nói rằng nó bị gãy cột sống và suốt đời sẽ phải nằm liệt giường.
Khi nghe tin này, Diệp Thanh phát điên, đập phá tất cả những thứ xung quanh.
Vô tình làm vết thương đau nhói, nó hét lớn vì đau đớn.
“Mẹ ơi, con đau quá, con không thể sống nổi nữa!”
Nó oan ức nhìn mẹ tôi, mong nhận được sự an ủi.
Nhưng lần này, mẹ tôi chỉ lạnh lùng nhìn nó: “Khi chị mày chết, chắc còn đau gấp ngàn lần mày, đúng không?”
Diệp Thanh nghe đến tên tôi, vừa sợ hãi vừa tức giận.
“Mẹ, sao mẹ có thể trách con vì cái con tiện nhân đó? Con mới là con gái của mẹ mà!”
Mẹ tôi thẫn thờ đáp: “Nhưng Diệp Tử cũng là con gái của mẹ!”
Nhìn biểu cảm đờ đẫn trên gương mặt mẹ tôi, tôi chợt nhận ra rằng suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên bà thực sự nhớ ra tôi cũng là con gái của bà.
Mẹ tôi đến trại giam và yêu cầu được gặp Châu Khải một lần.
Qua tấm kính, Châu Khải ngồi bên trong, khi thấy mẹ tôi đến thăm, trong mắt hắn lóe lên một tia điên cuồng.
Mẹ tôi không biểu cảm, bấm điện thoại, phía bên kia Châu Khải cười cợt nhã và nhấc máy.
“Châu Khải, tao là mẹ của Diệp Tử, cô gái mà mày đã giết.”
Châu Khải cười, gương mặt méo mó và tà ác.
“Sao bà lại muốn gặp tôi?”
“Tao muốn biết trong lòng mày chứa loại ác quỷ gì, trái tim mày đen tối đến mức nào, giết con gái tao rồi, mày có ngủ ngon mỗi đêm không?”
“Ngon chứ.”
Châu Khải đắc ý cười: “Bác gái, bà không muốn biết trước khi chết Diệp Tử đã vùng vẫy ra sao, kêu khóc thế nào à? Để tôi kể cho bà nghe.”
“Ha ha ha, tôi cầm thanh sắt đập lên người cô ta, từng cú từng cú một. Tôi không bịt miệng cô ta, vì tôi muốn nghe tiếng hét thảm của cô ta, không có gì đẹp hơn âm thanh đó.”
“Tôi còn dùng kim đâm qua mười ngón tay cô ta. Đúng rồi, đến giai đoạn sau, cô ta đau đớn mà cứ gọi mẹ, thật nực cười, trong giây phút cuối đời, cô ta vẫn mong mẹ mình cứu mình.”
“Tôi cũng hơi động lòng, nhưng con gái yêu quý của bà, Diệp Thanh, nói rằng Diệp Tử đáng bị đánh. Cô ta từ nhỏ đến lớn không bị đánh thì không chịu được.”
Mẹ tôi run rẩy không kiểm soát, cảnh sát nghe thấy lời của Châu Khải lập tức ngắt kết nối điện thoại để ngăn mẹ tôi bị kích động thêm.
Bên trong, Châu Khải vẫn điên loạn cười lớn: “Ha ha ha, tôi là ác quỷ? Chính các người mới là ác quỷ thật sự. Chính bà đã gây ra thảm kịch này. Chính bà đã hại chết con gái mình…”
Mẹ tôi lặng lẽ bước ra ngoài, đến cửa thì đôi chân bà không còn vững nữa, bà ngã sụp xuống đất.
Bà im lặng đứng dậy, ôm lấy chân mình, bước từng bước khập khiễng trở về nhà.
14.
Nhà tôi đã bị lục tung lên ngay từ cái ngày tôi bị Châu Khải đánh ngất, mẹ tôi lặng lẽ dọn dẹp từng thứ một.
Những bức ảnh của tôi bị vỡ nát, nằm rải rác trên sàn. Mẹ tôi cố gắng ngồi xuống, từng mảnh từng mảnh nhặt những mảnh kính vỡ ra, dù tay có bị đâm chảy máu, bà cũng như không cảm nhận được đau đớn.
Dọn dẹp xong mọi thứ, bà ngồi trên ghế sofa, cầm quyển nhật ký của tôi, lật từng trang, từng trang mà đọc.
Có những từ không nhận ra, bà phải khó khăn tra từ điển, cứ như thế đọc suốt một đêm.
Bà cũng khóc suốt đêm, tôi ngồi cạnh lặng lẽ nhìn mẹ khóc, lòng tôi không hề dao động.
Tình thương của mẹ đến muộn màng, tôi không thể đón nhận.
Dù bà bây giờ đã hối hận, hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy, nhưng hiện tại tôi cũng không thể thay phiên bản quá khứ của mình để tha thứ cho bà.
Chuông cửa reo, mẹ tôi khập khiễng đi ra mở cửa.
Người đến là bạn thân của tôi, Quách Gia.
Quách Gia là bạn cùng phòng đại học của tôi, người có mối quan hệ tốt nhất với tôi.
Quách Gia giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Dạo này tôi liên lạc mãi không được với Diệp Tử, vừa mới từ Mỹ trở về thì nghe được mọi chuyện. Dù không mong muốn, nhưng việc Diệp Tử nhờ tôi làm vẫn phải hoàn thành.”
Nói xong, cô ấy đưa hộp thuốc cho mẹ tôi: “Diệp Tử bảo tôi mua thuốc này từ Mỹ cho bác, nói là loại thuốc này đặc trị cho chân của bác, bác giữ mà dùng.”
Mẹ tôi run rẩy nhận lấy, định hỏi gì thêm, nhưng Quách Gia đã quay lưng rời đi.
Chỉ trong nửa tháng, tóc mẹ tôi đã bạc trắng, người gầy sọp hẳn đi.
Còn Diệp Thanh thì suốt ngày mắng chửi tôi không ngừng, vừa khóc vừa la hét.
“Trong mắt mẹ giờ chỉ có con tiện nhân đó. Nó chết cũng chết rồi, con mới là con gái cưng của mẹ mà!”
Mẹ tôi không cãi lại, chỉ lặng lẽ vuốt ve từng bức ảnh của tôi khi còn sống.
Đêm đó, tôi đã bước vào giấc mơ của mẹ.
“Diệp Tử, Diệp Tử, là con phải không?” Mẹ tôi xúc động muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi tránh ra.
Mẹ tôi khóc nức nở: “Diệp Tử, con vẫn không thể tha thứ cho mẹ sao? Mẹ biết mẹ sai rồi, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ thiên vị em con, nuông chiều nó quá mức, mới hại chết con!”
“Mẹ cầu xin con, tha thứ cho mẹ được không? Mẹ vất vả sinh ra hai chị em, mẹ yêu các con mà.”
Mẹ tôi quỳ xuống đất, khóc đến khản giọng. Mắt bà sưng húp, giọng nói chứa đầy nỗi đau không thể kìm nén.
Tôi dừng lại một lúc: “Nếu có thể lựa chọn, con không muốn được mẹ sinh ra. Chính mẹ đã ép buộc con đến với thế giới này, rồi lại dùng đạo đức ràng buộc con phải đối xử tốt với em. Con nợ mẹ và em.”
“Một câu ‘Con là chị’, đã khiến con phải chịu bao nhiêu năm khổ sở, con không thể thay phiên bản trước kia của mình để tha thứ cho mẹ.”
“Con sẽ không tha thứ cho mẹ. Con sắp đi rồi, mong rằng kiếp sau con sẽ có một gia đình tốt đẹp, có cha mẹ yêu thương con.”
Mẹ tôi khóc không thành tiếng, thân thể run rẩy không ngừng.
Ngày hôm sau, bà tiếp tục dọn dẹp nhà cửa thành dáng vẻ như lúc tôi còn sống, rồi ra chợ mua rất nhiều thức ăn.
Tối đó, bà nấu một bàn đầy những món tôi thích, bày thêm những loại trái cây tôi ưa.
Mẹ tôi mãn nguyện nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi đứng dậy bước vào bếp.
Tôi nhìn bà mở gas, đóng kín tất cả các cửa sổ. Bà ngồi xuống cạnh bàn, ôm lấy bức ảnh của tôi và dần chìm vào cái chết.
Mẹ tôi có yêu tôi không?
Có lẽ là có chút yêu.
Hồi nhỏ tôi từng bị một trận ốm nặng, bác sĩ ở huyện bảo tôi sẽ chết, không cần cứu chữa nữa.
Nhưng mẹ tôi vẫn cõng tôi suốt một ngày đường, đến bệnh viện lớn trên thành phố khám bệnh. Suốt ba ngày ba đêm bà không chợp mắt, canh chừng túi dịch truyền cho tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu của bà vì thức trắng.
Bà hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ, sau khi xuất viện, tôi định nũng nịu với bà, nhưng bà nói: “Sống lại là tốt rồi, nuôi mày bao năm, nếu mày chết giữa chừng thì tiền của tao coi như đổ sông đổ biển. Sau này nhất định phải kiếm tiền cho tao tiêu nghe chưa?”
Tôi thu lại bàn tay định nũng nịu, lặng lẽ đáp ứng. Có lẽ ngay từ đầu, chúng tôi đã không học cách trở thành một đôi mẹ con thực sự.
15.
Sau khi mẹ tôi qua đời, Diệp Thanh nằm liệt giường, tránh được cảnh tù tội.
Nó được chính quyền địa phương sắp xếp đưa vào viện dưỡng lão.
Nhưng tội lỗi của nó, cả viện dưỡng lão đều biết.
Thêm vào đó, tính tình nó tồi tệ, luôn nổi điên.
Nhân viên y tế không còn chút kiên nhẫn nào, cũng không quan tâm đến nó nữa, chỉ mang cơm đến mỗi ngày, để nó tự sinh tự diệt.
Nó chết rất thảm, thân thể bị lở loét, thậm chí có giòi bò trên người.
Tôi nhìn cảnh tượng thê thảm của nó mà không cảm thấy thoải mái.
Sự nuông chiều của cha mẹ đối với nó tưởng chừng như là điều tốt, nhưng thực ra lại là mầm mống của tai họa về sau.
Trong bi kịch mang tên thiên vị này, không có người chiến thắng.
16.
Cuối cùng linh hồn tôi bị một sức mạnh kéo đi, bước vào con đường luân hồi.
Con đường vào luân hồi quá xa, không nhìn thấy điểm cuối, cứ đi mãi, đi mãi, tôi mệt rồi.
Kiếp này của tôi kết thúc qua loa như thế, hy vọng kiếp sau tôi sẽ sống một cuộc đời rực rỡ hơn, không giống như chiếc lá rơi bị người ta dẫm đạp.
Cuối cùng tôi cũng nhập luân hồi, bên cầu Nại Hà, Mạnh Bà vuốt đầu tôi: “Diệp Tử à, bát canh này bà đặc biệt cho thêm ít đường, kiếp sau của con nhất định sẽ ngọt ngào.”
Tôi uống bát canh Mạnh Bà, từng ký ức trong đầu dần tan biến.
Quá nhiều số phận giống như chiếc lá rơi, chiếc lá bay về thế giới mịt mờ, cuối cùng cũng trở về với tĩnh lặng.
Lần này, tôi chọn làm chính mình, một con người tự do tự tại.
-HẾT-
Comments for chapter "CHương 1 FULL"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0