KIẾP NÀY AI MUỐN LÀM TRÂU NGỰA THÌ LÀM - chương 6
“Mức giá khởi điểm cho bức tranh này – mười vạn!” – một vị doanh nhân giơ tay.
“Hai mươi vạn!”
“Ba mươi vạn!”
“Năm mươi vạn!”
“Một triệu!”
“Một triệu lần một!”
“Một triệu lần hai!”
“Một triệu – giao dịch thành công!”
Người thắng đấu giá là một quý bà thanh lịch, bà ấy nói rằng trong bức tranh của tôi, bà nhìn thấy chính mình.
Một quá khứ đầy tăm tối, nhưng vẫn tin vào một tương lai tươi sáng.
Dù đã qua tuổi bảy mươi, thì sao chứ?
Chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười như những người bạn tri kỷ.
Sau đó, con trai và con dâu tôi thường xuyên đến thăm, nói là muốn gặp mẹ để tiện theo dõi tình hình sức khỏe.
Lúc đầu một hai lần thì tôi còn kiên nhẫn, nhưng càng về sau tôi thấy phiền vô cùng.
Thế là tôi cho chúng vào nhà – nhưng với ba điều kiện rõ ràng:
Tôi không làm việc nhà, không trông trẻ, không được tự tiện phá rối trong nhà tôi, chi phí ăn ở phải do các người tự trả!
Bọn họ vừa bước vào đã ngạc nhiên khi thấy căn biệt thự nhỏ xinh của tôi.
Tôi còn nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của họ.
“Mẹ yên tâm, tụi con hiểu mà. Lần này, đến lượt tụi con chăm sóc mẹ!”
Con trai, con dâu thay phiên nhau nấu nướng, còn thường xuyên massage cho tôi.
Cái gọi là “niềm vui đoàn tụ” mà trước kia tôi cố gắng tìm kiếm – giờ tôi chẳng cần làm gì, lại được phục vụ như bà hoàng.
Thậm chí họ còn vui vẻ chi tiền.
Thật sự, thời thế đúng là thay đổi nhanh chóng!
Một hôm, khi con dâu đang xoa bóp vai cho tôi, nó cười cười nói:
“Mẹ xem, con chăm mẹ chu đáo như vậy… sau này, mẹ có thể cân nhắc chia phần tài sản cho con nhiều hơn một chút nha?”
Tôi chỉ mỉm cười, vỗ tay tỏ ý yên tâm.
Không ngờ, mấy đứa con dâu khác nghe thấy vậy liền nổi điên.
“Cô dám dụ mẹ chia nhiều tài sản cho cô? Định giở trò sau lưng tụi tôi hả?”
“Cô đừng có mà vu khống! Mẹ tự nguyện!”
Chưa kịp nói hết câu, mấy người đã lao vào đánh nhau ầm ĩ.
Tôi vội vã phủi váy chạy khỏi “chiến trường”.
Bọn họ không hề biết – ba tháng trước, tôi đã để lại di chúc.
Tôi: “Alo? Đây là phòng công chứng phải không? Tôi muốn lập di chúc.”
Nhân viên: “Dạ, là di chúc về vấn đề gì ạ?”
Tôi: “Tôi muốn chia tài sản để tránh con cái tranh giành.
Tôi sẽ quyên góp toàn bộ tài sản cho Quỹ hỗ trợ phụ nữ.
Tôi không để lại một xu nào cho con tôi.”
Nhân viên: “Dạ, vậy bà có thể đặt lịch hẹn để chúng tôi đến tận nơi.”
Tôi: “Ngày mai nhé, tôi có luật sư rồi.”
…
Nhân viên: “Mọi thủ tục đã hoàn tất.”
Tôi: “Cảm ơn cô.”
Bọn con tôi cứ tưởng mình khôn, tranh giành từng đồng.
Nhưng chúng chẳng biết rằng, tất cả đã được tôi sắp xếp từ trước.
Toàn bộ tài sản của tôi – đều đã được quyên tặng cho Quỹ hỗ trợ phụ nữ.
Tôi muốn những cô gái ngoài kia có cơ hội đứng lên, thoát khỏi những căn nhà tối tăm không có lối ra.
Cứ để chúng tranh cãi, đánh lộn.
Tôi không còn gì để cho chúng nữa.
Kết
“Tôi nghe nói Quỹ hỗ trợ phụ nữ có thể giúp đỡ chúng ta, dẫu sao cũng đang bế tắc, hay là thử xem?”
“Tôi nghe nói có thể học vẽ, học thư pháp, học lập trình, còn được hỗ trợ việc làm – không lo không sống nổi.”
“Đúng đấy, còn hơn làm osin ở nhà, vừa bị sai bảo, vừa bị đánh đập!”
Một cô gái gật đầu, nửa đêm tôi nhìn thấy cô ấy lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà.
Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy lại chính mình năm xưa.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo bước chân của cô gái trẻ.
Trước mặt là tấm biển lớn hiện ra: “Quỹ hỗ trợ phụ nữ”.
Cô gái nói: “Chào chị, ở đây còn tuyển người không ạ? Em đã làm nội trợ hơn mười năm, giờ muốn tìm việc.”
Từ điện thoại vang lên giọng nói ấm áp:
“Chào mừng nữ hoàng đến với thế giới mới. Chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Hai cô gái nhìn nhau sửng sốt:
“Sao câu trả lời nghe… lạ thế nhỉ?”
(Toàn văn kết thúc)
Comments for chapter "chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5