KIẾP NÀY AI MUỐN LÀM TRÂU NGỰA THÌ LÀM - chương 4
Không còn cách, họ mới đặt ra “lịch nấu ăn luân phiên” cho các thành viên.
Nhưng rồi lại xảy ra tranh cãi: ai đến lượt nấu thì người đó cáu bẳn, không ai chịu nhường ai.
Thế là bốn đứa con trai mạnh ai nấy về nhà riêng.
Tính gia trưởng của cha chúng truyền sang con, biến thành việc bắt vợ phải vào bếp.
Nhưng bốn cô con dâu trước nay nào từng chịu khổ?
Làm vài ngày đã than trời trách đất.
Bây giờ ai nấy đều hét lên đòi ly hôn.
“Mẹ… sống như vậy không chịu nổi nữa. Mẹ… con xin lỗi…”
Con trai cả đứng trước mặt tôi, mắt đã ngân ngấn lệ.
Tôi bình thản nhìn hai vợ chồng trẻ đang rơi nước mắt.
“Tôi hỏi các người, thế còn ba các người đâu?”
Họ liếc nhìn nhau, ngập ngừng:
“Chuyện đó…”
Cuối cùng, cháu trai là người lên tiếng:
“Ông đang bị bệnh nặng lắm. Cần tốn rất nhiều tiền.
Giờ ông đã phải nhập viện rồi.”
Tôi sững người.
Bệnh nặng sao?
Bệnh gì mới được chứ?
Con trai tôi run rẩy nhìn tôi, thấp giọng nói:
“Sau khi ba bị chấn thương thắt lưng… không hiểu sao lại liệt giường luôn.
Nhưng mẹ cũng biết mà, trong nhà chẳng ai có thời gian chăm sóc ông ấy…”
“Lúc đầu tụi con có thuê hộ lý, nhưng một ngày mấy trăm tệ, mà mẹ cũng biết đó, ba giờ không còn bao nhiêu tiền, chữa bệnh tiếp cũng là gánh nặng…”
Tôi suýt nữa vung tay tát cho đứa con bất hiếu này một cái.
Thì ra không chỉ với tôi, ngay cả cha ruột chúng cũng chẳng có chút hiếu nghĩa gì.
Mấy chục năm cực khổ nuôi nấng, mà lại nuôi ra được lũ vô ơn như thế này.
“Tốt, vậy ba các người đang ở đâu?”
Tôi vỗ mạnh một cái lên đầu con trai cả, trừng mắt nhìn hai vợ chồng nó, rồi quay người đi thẳng đến bệnh viện.
Chương 6
Chưa bước vào phòng bệnh, tôi đã nghe thấy tiếng cô y tá trẻ đầy ghê tởm:
“Ông già này đúng là kinh quá! Cứ đi bậy ra giường suốt thôi!”
Ông ta ngồi đó, mặt mày đau khổ và xấu hổ, đỏ bừng cả lên.
Trên người dơ bẩn, lấm lem dầu mỡ, mái tóc từng đen dày giờ đã bạc đi hơn nửa.
Thấy tôi, ông ấy sững người:
“Em mặc váy… em trông đẹp hơn hẳn…”
Nhưng trong lòng tôi đã không còn gợn sóng.
Khi ông ta quyết định để lại toàn bộ tài sản cho bốn đứa con trai, chẳng màng nghĩ đến tương lai của tôi – tôi đã biết, đời này chúng tôi không còn là vợ chồng nữa.
Chúng tôi chỉ là hai người dưng từng sống cùng một mái nhà.
Giờ tôi nhìn ông ta, chỉ như nhìn một người quen cũ đã nhiều năm không gặp.
Ông ấy muốn uống nước. Tôi nhìn quanh đầu giường chỉ toàn đồ đạc lộn xộn, chẳng có nổi một ly nước.
“Tự nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ta ánh mắt buồn bã, đôi tay nhăn nheo run rẩy lau đi giọt nước mắt già nua:
“Sau khi em đi, lúc đầu bọn chúng còn tỏ ra tốt với anh.
Nhưng sau đó lại lấy lý do ăn ngoài tốn kém, tới đòi tiền.
Anh bảo không có, chúng liền mắng nhiếc thậm tệ.
Ban đầu còn thuê hộ lý, nhưng lại bắt anh trả tiền.
Anh tìm mãi mà không thấy sổ tiết kiệm của em đâu.
Về sau, chúng không thuê nữa, nói để tiết kiệm.
Không ngờ mấy đứa con dâu con trai đều chê bai anh: nào là bệnh tật, bẩn thỉu, hết tiền…
Sau cùng, nhà cửa dơ dáy quá, chúng dọn hết ra ngoài, bỏ anh một mình lại trong căn nhà cũ, mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa…”
Ông ta dừng lại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói tiếp:
“Người già mà không có tiền bên người thì chẳng khác gì phế nhân.
Bệnh của anh ngày một nặng, chúng nó lại than thiếu tiền.
Anh đề nghị bán nhà lấy tiền chữa trị, vậy mà chúng bảo bệnh anh chữa cũng không khỏi, bán nhà rồi sau này tụi nó ở đâu?
Không cho bán.
Rồi chúng dọn anh về nhà cũ, mặc kệ sống chết.
Cũng may anh còn giữ lại được ít tiền riêng, mới có thể nhờ người đưa vào viện.
Không thì giờ anh cũng chẳng có chỗ mà chết đâu…”
Tôi nhìn người đàn ông đang khóc trước mặt – giọt nước mắt của kẻ từng quay lưng.
“Giờ ông mới biết con ông tệ bạc ra sao à?
Nhưng ông cũng đâu phải người tử tế gì!”
Tôi lớn tiếng quát, lôi từ túi ra bản thỏa thuận phân chia tài sản đã công chứng.
“Trong di chúc của ông ghi rõ, chỉ chia tài sản cho bốn đứa con trai.
Còn tôi – người làm vợ cả đời, không được lấy một xu!
Ông nghĩ ông làm vậy là có tình người sao?
Tôi đúng là mù mắt mới lấy ông, theo ông chịu khổ bao nhiêu năm, để rồi cuối cùng trắng tay!”
Kiếp trước, cũng vì tin người, tôi đã sống những năm cuối đời khốn khổ trong căn nhà cũ, không ai chăm nom, chết đói một cách cô đơn.
Lần đầu tiên tôi thấy ông ta khóc thực sự:
“Trần Tố… anh… xin lỗi…”
“Tôi không muốn nghe thêm nữa.”
“Tôi chỉ cần ông ký vào giấy ly hôn này.
Từ nay đôi ngả, đường ai nấy đi.
Chúng ta không còn là vợ chồng.”
Ông ta vừa khóc vừa ký tên.
Khi nét bút cuối cùng khép lại, tôi mới thật sự cảm thấy mình được tự do.
Sau khi ly hôn, tôi và ông ta chia tài sản.
Tuy không nhiều, chỉ vài chục nghìn, nhưng cũng đủ để mỗi người sống riêng.
Không ngờ, khi bốn đứa con trai biết ông già còn tiền, lập tức quay ngoắt thái độ.
Người nào cũng tranh nhau hầu hạ, dọn vệ sinh, bưng cơm, đút cháo, chẳng ai chê bai nữa.
Ông ta còn buông lời:
“Ai chăm tôi tốt nhất, tiền sau này là của người đó.”
Thế là con cái bỏ cả việc, ngày ngày túc trực bên giường.
Cũng tốt thôi.
Sống – rồi cũng phải chết.
Chết – chẳng ai mang theo được gì.
Chương 7
Tôi chia sẻ câu chuyện đời mình lên mạng.
Không ngờ lại nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Dần dần, tôi có được lượng người theo dõi ổn định, thậm chí trở thành hình mẫu cho nhiều phụ nữ.
Tôi – người từng bị coi thường, giờ lại trở thành người truyền cảm hứng cho cuộc đời người khác.
Tôi đi học vẽ ở đại học người lớn tuổi, là một trong những học viên giỏi nhất lớp.
Thầy giáo khen tranh tôi có hồn, có cảm xúc.
Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu tôi có cơ hội học từ sớm, không bị ràng buộc bởi hôn nhân và trách nhiệm, biết đâu đã có thể trở thành một họa sĩ thực thụ.
Hôm đó, khi tôi đang chăm chú học vẽ trong lớp, thì con trai cả đột nhiên xông vào.
Xui xẻo thật!
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Tôi xin lỗi thầy và các bạn rồi bước nhanh ra khỏi lớp.
“Lại chuyện gì nữa đây?” – Tôi khó chịu nhìn đứa con trai trước mặt.
“Mẹ, mẹ không biết đâu… ba bị lừa rồi.”
Tôi nhìn đứa con trai vốn ăn mặc chỉnh tề, giờ áo quần xộc xệch, mặt mũi lo lắng.
Tôi sững người – ông ta lại bị lừa cái gì nữa?
“Sau khi ba có tiền, có lẽ vì tâm trạng tốt nên sức khỏe dần khá lên.
Về sau ông quen một bà cô lớn tuổi, hai người nói sẽ sống chung, không đăng ký kết hôn, cũng không đòi chia tài sản…
Lúc đó con nghĩ cũng được, có người chăm sóc thì cũng tốt thôi.
Nhưng không ngờ sau khi bà ấy dọn về nhà, chẳng đụng tay đụng chân gì, còn chê con của con ồn ào.
Vợ con nói với bà ấy vài câu thì ba đã nổi giận, đuổi tụi con ra khỏi nhà.
Ông vì một người đàn bà chỉ mới quen vài tháng mà đuổi cả gia đình con đi.
Không lâu sau, ba lại đến nhà con, nói là bị trộm hết tiền, nhà cũng bị đem đi thế chấp rồi.
Hóa ra cái người đàn bà kia là kẻ lừa đảo!
Bà ta dụ ba thế chấp nhà, lấy hết tiền rồi bỏ trốn.
Giờ ba bị đột quỵ, nằm liệt giường, bệnh nặng lắm rồi, mẹ ơi… giờ phải làm sao đây?”
Con trai tôi khóc lóc trước mặt tôi.
“Làm sao à? Tôi thì làm được gì?
Ông ấy không tự suy xét hoàn cảnh mình à? Có người phụ nữ nào lại không cần kết hôn mà chịu làm giúp việc miễn phí?
Comments for chapter "chương 4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Yến Hầu trở về
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Gương Vỡ Lại Lành, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Ngược Nữ, Sủng, Trọng Sinh0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, HE, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Nữ Cường, Sủng, Trả Thù0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5