KIẾP NÀY AI MUỐN LÀM TRÂU NGỰA THÌ LÀM - chương 3
“Mẹ, mẹ cũng học mấy cái trò trên mạng, đòi người già ly hôn à? Toàn là bịa đặt thôi. Mẹ đừng giở trò nữa. Nhanh đi chợ về nấu cơm cho tụi con, cả nhà đang chờ mẹ đó.”
Tôi nhìn đám người trước mặt, cười lạnh.
“Có ký hay không cũng không sao. Tôi có thời gian. Nhưng tôi sẽ không chăm sóc bất kỳ ai trong số các người. Các người tự mà suy nghĩ đi.”
Nói rồi, tôi quay về phòng, cho hết quần áo vào túi.
Nực cười thay, quần áo của tôi chẳng có mấy bộ, còn có cả đồ người ta cho.
Cũng được. Tôi không muốn sống kiểu chấp nhận nữa.
Chồng vô tình. Con cái lạnh lùng. Tôi chẳng cần ai nữa.
Tôi kéo vali ra khỏi nhà.
Mấy đứa con trai định ngăn tôi lại, nhưng bị cha chúng quát lớn:
“Đừng cản nó!”
“Đi đi! Cô đi luôn đi! Đừng có quay về cái nhà này nữa! Đến lúc cô phải ngủ ngoài đường, có cầu xin tôi, tôi cũng không cho quay lại đâu!”
Chương 4
Rời khỏi cái nhà đầy phiền muộn đó, tôi quay về căn nhà cũ.
Buổi sáng, tôi tự tay làm sữa đậu nành và khoai lang.
Buổi trưa và tối, tôi đều nấu món mình yêu thích: cá chiên mỡ hành.
Trước kia, mỗi lần tôi mua cá đều bị mắng.
Vì ông già không thích ăn cá, mà cháu trai thì từng bị hóc xương cá.
Cả nhà đồng loạt đổ lỗi cho tôi, như thể tôi phạm phải tội lớn gì đó.
Tôi chỉ biết vừa khóc vừa ăn cơm trắng chan nước mắt.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi muốn ăn bao nhiêu cá cũng được.
Tôi còn mua cả sầu riêng – thứ mà ông già ghét nhất – ăn từng miếng thật to, cảm giác sung sướng không gì sánh bằng.
Nhưng tôi không ngờ, con trai và con dâu lại bất ngờ tìm đến.
Khi nhìn thấy căn nhà nhỏ gọn gàng, sạch sẽ của tôi, họ tỏ vẻ bất ngờ – chắc không nghĩ tôi có thể sống ngăn nắp đến thế.
“Mẹ, nghe con nói một câu, mẹ mau về nhà đi.
Bây giờ nhà mình ngày nào cũng ăn đồ ngoài, chẳng ai nấu nướng gì cả, cứ thế này hoài cũng không ổn đâu.”
Con cả nhìn vợ ra hiệu.
Cô con dâu lập tức tiếp lời:
“Đúng đó mẹ, thằng nhỏ nhà mình giờ vẫn ăn đồ ăn đặt ngoài đó, cứ đòi mãi cơm mẹ nấu kìa.”
“Mẹ ơi, ba biết lỗi rồi, mẹ về nhà đi. Ngày nào cũng thuê người chăm, tiền bạc nhà mình sắp cạn rồi…”
Tôi lặng lẽ nghe từng lời họ nói.
Nói trắng ra, chẳng qua họ muốn tôi quay về.
Nhưng chim đã quen bay giữa bầu trời tự do, làm sao có thể cam tâm quay lại chiếc lồng cũ kỹ?
Tôi ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm trà mình chưa từng được thưởng thức trước đây, rồi chậm rãi nói:
“Tôi không về đâu. Việc của các người thì tự lo đi.
Bà già này bây giờ cũng cần có cuộc sống cho riêng mình.”
Bọn họ mặt mày khó xử, cuối cùng đành lủi thủi rời đi.
Trước khi đi, họ vẫn còn buông lời dọa dẫm:
“Mẹ đã vô tình như vậy, không giúp gì cho gia đình, thì cũng đừng trách tụi con không tử tế.
Sau này mẹ bệnh tật, già yếu, tụi con cũng sẽ không quay lại chăm mẹ đâu. Có gì ghê gớm đâu, tụi con tự thuê giúp việc, tự nấu ăn!”
Tôi chẳng nói thêm gì, cầm cây chổi lên quét đuổi họ ra khỏi cửa.
Sáu, bảy chục năm hy sinh, đổi lại chỉ là một đám người vô ơn.
“Tôi nói rồi, cút! Từ nay đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.”
Rời xa cái gia đình đầy ích kỷ ấy, tôi quyết định sống cho chính mình.
Tôi dùng tiền hưu trí để đăng ký học ở trường đại học dành cho người lớn tuổi.
Hôm đó, sau khi tan học lớp vẽ, tôi đi dạo quanh khu gần nhà thì bất ngờ nhìn thấy đứa cháu trai lấm lem cùng cha mẹ nó đang cãi nhau om sòm.
Con dâu cả hai tay xách túi rau, miệng không ngừng cằn nhằn với chồng:
“Em đúng là số khổ mới lấy phải anh!
Ngày nào cũng đi làm, về lại phải chăm cái ông già nằm liệt đó, còn phải nấu nướng phục vụ – sống thế này sao mà chịu nổi?”
Không ngờ con trai tôi đứng cạnh lại mặt lạnh như không có chuyện gì:
“Em đừng có than nữa. Mẹ anh trước đây không phải cũng sống như vậy à?
Mấy chuyện này là cơ bản thôi.
Em nhìn lại con trai em đi, quần áo bẩn thỉu như vậy, làm mẹ mà không biết chăm sóc con mình hả?
Dơ dáy vậy thì ra đường ai dám chơi với nó?”
Con dâu nào chịu nổi uất ức kiểu đó, giơ tay tát cho con trai tôi một cái, túi rau văng tung tóe ra đất.
Chương 5
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, tôi hoảng quá liền trốn vào một góc.
Không ngờ, cháu trai lại trông thấy tôi.
“Nội ơi! Nội ơi! Con nhớ nội lắm!”
Thằng bé chạy đến ôm lấy tôi.
Nói không xót thì là giả.
Nhìn đứa cháu gầy gò, quần áo lấm lem, tôi đau lòng thật sự.
Nhưng dù thương, thì việc chăm sóc con cái là trách nhiệm của cha mẹ chúng.
Tôi đã chăm sóc gia đình này cả đời, kết quả chỉ toàn là những đứa con lớn xác mà vô trách nhiệm.
Con trai thấy tôi thì mừng rỡ:
“Mẹ! Cuối cùng tụi con cũng gặp lại mẹ rồi!”
Con dâu vừa thấy tôi, mắt đã đỏ hoe:
“Mẹ! Con hiểu rồi, mẹ thật sự đã quá cực khổ.
Ngày nào cũng phải nấu nướng, chỉ riêng việc đó thôi đã mệt lắm rồi, còn chưa nói đến việc nhà…”
“Mẹ… trước kia tụi con không biết thương mẹ, thật lòng xin lỗi.
Nhà không có mẹ, giờ loạn như mớ bòng bong.”
Tôi im lặng nghe từng lời họ nói.
Mới biết, từ sau khi tôi đi, không ai trong nhà biết nấu ăn.
Bữa nào cũng phải ra ngoài ăn.
Nhưng nhà tôi có phải giàu có gì đâu, ăn tiệm liên tục thì ví tiền nào chịu nổi?
Comments for chapter "chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Yến Hầu trở về
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Gương Vỡ Lại Lành, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Ngược Nữ, Sủng, Trọng Sinh0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, HE, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Nữ Cường, Sủng, Trả Thù0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5