KIẾP NÀY AI MUỐN LÀM TRÂU NGỰA THÌ LÀM - chương 2
2
Tối đến, mấy đứa con trai lần lượt kéo về nhà.
Trước kia, tôi luôn nấu sẵn đầy đủ món ngon chờ chúng. Nhưng hôm nay, trên bàn ăn trống trơn.
Chúng về nhà bụng đói cồn cào, nhìn thấy bàn không có lấy một món ăn, ai nấy đều sững sờ.
Đứa cháu nhỏ chạy ào vào:
“Nội ơi, sao không có gì ăn vậy?”
Nó vừa nói vừa chạy lại mở nồi cơm điện lấy cái bánh bao từ sáng, ngấu nghiến ăn luôn.
“Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Không đi chăm ba, cũng không nấu cơm. Mẹ cả ngày ở nhà làm gì vậy?”
“Mẹ cũng thật là, lớn tuổi rồi còn giận dỗi như con nít. Nhà cửa bừa bộn mẹ cũng không dọn, nhìn mà hết biết!”
“Tụi con phải ra ngoài kiếm tiền, mẹ ở nhà mà mấy chuyện nhỏ nhặt cũng không làm nổi.”
“Nhà thì không lo, ba cũng không chịu chăm. Mẹ có biết tụi con hôm nay thuê người chăm ba hết 300 tệ một ngày không? Mẹ chịu đi thì khỏi tốn đống tiền đó rồi.”
…
Mỗi người một câu, lời nào cũng là trách móc tôi, khiến lòng tôi lạnh ngắt.
“Tại sao lại nói tôi đang giận dỗi như con nít?
Chồng nhập viện, các người không có trách nhiệm gì sao?
Tại sao việc nhà trong một gia đình lại chỉ do một mình tôi gánh hết?
Các người đi làm ngoài kia, có đồng nào là tiêu cho tôi không?
Thuê người chăm ba các người thì sao? Đó là nghĩa vụ của con cái! Tôi nói cho các người biết, từ hôm nay tôi sẽ không làm bất kỳ việc nhà nào nữa.
Tự các người sống sao thì sống, đừng đến tìm tôi nữa. Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài sống riêng.”
Một tràng lời tôi nói ra khiến cả nhà sững sờ.
Chắc họ cũng không thể ngờ, người mẹ trước nay dịu dàng hiền lành, luôn nhẫn nhịn mọi chuyện, sao giờ lại trở thành như thế này.
“Mẹ… tụi con sai rồi, mẹ đừng giận nữa. Con nít sắp chết đói rồi, mẹ nấu gì cho tụi con ăn đi mà…” – cô con dâu thứ hai ôm đứa nhỏ nhìn tôi, dịu giọng nói.
Cô ta mong tôi thương đứa cháu nhỏ? Không! Lần này tôi phải học cách thương lấy chính mình.
Tôi làm như không nghe thấy, không thèm để ý, cứ thế quay người bước về phòng.
“Muốn ăn thì tự mà đi nấu!”
3
Người xưa nói đúng: Tiền phải nằm trong túi mình mới là tiền thật.
Lần này, tôi sẽ không để họ lừa lấy tiền hưu trí của tôi nữa.
Kiếp trước, sau khi chồng nhập viện, ông ta viện lý do tôi không biết quản tiền, liền giữ sổ tiết kiệm tiền hưu trí của tôi, nói là để lo cho tương lai của các con.
Từ đó, sổ tiết kiệm của tôi nằm trong tay ông ta.
Tiền mỗi tháng vào bao nhiêu, còn bao nhiêu, tôi đều không biết gì hết.
Đúng là con cháu sống sung túc hơn, nhưng cuộc sống của tôi lại càng thê thảm hơn.
Mỗi tháng tôi chỉ được phát chút tiền lẻ để chi tiêu, trong khi phải gánh hết mọi chi phí trong nhà.
Tiền sinh hoạt mà con cái nộp lên đều vào tay chồng tôi.
Lương hưu của tôi mỗi tháng hai, ba nghìn tệ. Nếu chỉ dùng cho một mình tôi, làm gì tiêu hết nổi.
Vậy mà suốt bao năm qua, tiền của chính tôi, tôi chưa từng nhìn thấy.
Tôi lục trong cái thùng phủ đầy bụi, tìm ra cuốn sổ tiết kiệm. Cái tên quen thuộc “Trần Tố” hiện lên trước mắt.
Tôi chậm rãi mở sổ.
Hiện tại, tôi đã nhận được lương hưu 4.500 tệ mỗi tháng. Với số tiền này, từ nay muốn làm gì cũng không còn ai cản được tôi nữa.
Tôi không muốn làm người giúp việc không công nữa. Không muốn làm người hầu trung thành nữa.
Càng không muốn bị trói buộc. Lần này, tôi muốn sống cho chính mình.
Tôi bỏ sổ tiết kiệm vào túi, đóng thùng lại. Trong túi tôi bây giờ, là tự do của tôi.
Bọn con cái và dâu rể đều kéo nhau ra ngoài ăn hàng cả rồi. Cũng tốt.
Tương lai của họ, không còn liên quan đến tôi nữa. Tôi sắp bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Sáng sớm hôm sau, tôi mang sổ tiết kiệm đến ngân hàng đổi mật khẩu.
Từ nay về sau, ngoài tôi ra, không ai có thể động đến đồng nào của tôi.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ một phòng một khách ở khu phía nam thành phố.
Chỉ một nghìn tệ một tháng, nhưng cảnh sắc rất đẹp.
Tôi dọn nồi niêu, xoong chảo vào căn phòng nhỏ của mình.
Không ai ép tôi làm việc nhà. Không ai hút máu tôi nữa. Không ai cần tôi chăm sóc.
Cái cảm giác tự do này… thật tuyệt vời!
Tôi quay lại căn nhà cũ để thu dọn quần áo. Không ngờ ông già đã về đến nhà.
Ông ta vẫn giọng điệu kẻ cả:
“Bà già này, bà càng ngày càng không ra gì! Ở nhà không nấu cơm, không làm việc nhà, tôi bệnh cũng không thấy bà chăm sóc! Nhà loạn cả lên rồi, đây là việc một người lớn nên làm sao?”
Tôi chẳng thèm để ý đến lời trách móc ấy, vì hôm nay tôi còn một việc quan trọng hơn.
“Tờ giấy này, ông ký vào đi.”
Ông ta trừng mắt nhìn tờ đơn ly hôn trước mặt, “Bà dám đòi ly hôn? Giờ là lúc tôi cần bà chăm sóc, bà lại chê tôi? Tôi nói cho bà biết, không đời nào!”
Comments for chapter "chương 2"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Yến Hầu trở về
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Gương Vỡ Lại Lành, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Ngược Nữ, Sủng, Trọng Sinh0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, HE, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Nữ Cường, Sủng, Trả Thù0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5