KHI TÌNH YÊU KHÔNG ĐƯỢC TÔN TRỌNG - chương 5
8.
Từ sau lần Hạ Thông gây chuyện ở khu chung cư, hắn cũng biến mất khỏi cuộc sống của tôi suốt một thời gian dài.
Không còn hắn quấy rối, tôi cảm thấy công việc cũng đầy năng lượng hơn.
Lãnh đạo công ty thấy được năng lực của tôi, liền giao cho tôi phụ trách một dự án đấu thầu rất quan trọng.
Còn hứa nếu tôi hoàn thành tốt, sẽ phá lệ bổ nhiệm tôi làm trưởng nhóm dự án.
Để hoàn thành tốt dự án này, tôi đã tăng ca suốt hơn một tuần.
Đến ngày tổ chức hội nghị đấu thầu, tôi gặp lại Lưu Ái tại hội trường.
Cô ta cũng đại diện cho công ty mình đến tham gia buổi đấu thầu.
Trùng hợp là công ty cô ta làm việc lại chính là nơi Chu Tuấn Nhiên đang đầu quân.
Tôi vừa phát biểu xong, bước xuống sân khấu thì cô ta len qua mấy hàng người, tới ngồi cạnh tôi, mở miệng chào: “Lâu rồi không gặp, chị Thanh Thanh.”
“Tôi với cô không thân.” Tôi cúi đầu chỉnh lại trang phục, không thèm liếc cô ta lấy một cái.
Cô ta sững lại một chút, ánh mắt lúng túng đảo qua đảo lại: “Chị Thanh Thanh, chị đừng lạnh lùng như vậy… Tôi với Hạ Thông chia tay rồi.”
“Tôi chẳng có nửa xu quan tâm đến chuyện hai người chia hay không chia.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, “Tôi cảnh cáo cô lần cuối, tránh xa tôi ra. Nhìn cô thêm một cái thôi cũng khiến tôi buồn nôn.”
Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi, không buồn ngoảnh lại.
“Chị Thanh Thanh!” – cô ta đột nhiên gọi với theo từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, thấy nụ cười kỳ quái hiện trên gương mặt cô ta.
“Chị Thanh Thanh… Chị với Hạ Thông, còn có thể quay lại không?”
Tất nhiên là không! Tôi gào lên trong đầu.
Nhưng nhìn thấy tay cô ta đang siết chặt gấu váy, tôi bỗng nhiên nổi hứng trêu ngươi, liếc mắt nhìn cô ta, lạnh lùng đáp: “Liên quan cái quái gì đến cô?”
Mười mấy phút sau đến lượt Lưu Ái lên thuyết trình, cô ta trình bày nhạt nhẽo, cả bài chỉ chăm chăm đọc theo tài liệu, lại còn lắp bắp, khiến các lãnh đạo bên dưới người thì thở dài, người thì lắc đầu.
Khi cô ta bước xuống, đi ngang qua tôi thì lườm tôi một cái, hỏi gằn: “Vừa rồi chị cười cái gì?”
Tôi khoanh tay, thản nhiên đáp: “Cười vì cô thuyết trình dở.”
Khuôn mặt Lưu Ái lập tức sầm lại.
Quả nhiên chưa kịp quay về chỗ ngồi, đã bị một người có vẻ là quản lý bên cô ta chặn đầu, mắng cho một trận té tát.
Lưu Ái cúi gằm mặt chịu trận, không dám hé răng cãi lại nửa lời.
Đến khi buổi đấu thầu kết thúc, một người phụ trách đặc biệt tới bắt tay chào tôi, lời nói đầy vẻ khen ngợi.
Lưu Ái đứng cạnh, sắc mặt càng lúc càng tối tăm.
Ba ngày sau, phòng kế hoạch nhận được thông báo trúng thầu.
Sếp vô cùng phấn khởi, không chỉ tuyên dương tôi trước tập thể, ghi nhận sự nỗ lực suốt thời gian qua, mà còn chính thức công bố bổ nhiệm tôi làm trưởng phòng dự án ngay tại văn phòng.
Mọi thứ dường như đang dần chuyển sang một hướng tốt đẹp hơn.
Buổi tối lúc liên hoan phòng, mọi người có nhắc đến công ty của Lưu Ái.
Cô lễ tân nhỏ nhẹ nói với tôi rằng công ty của Lưu Ái bị nghi ngờ sao chép hồ sơ thầu, đã bị nội bộ ngành gửi cảnh cáo.
Nếu bên bị sao chép khởi kiện, có khả năng còn phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Trên đường về, tôi liền gọi điện cho Chu Tuấn Nhiên hỏi về chuyện này.
Anh nói đúng là Lưu Ái là nhân viên của công ty anh mới chuyển sang.
Vì thành tích quá tệ nên tháng trước vừa bị chuyển khỏi bộ phận của anh.
Bảo sao lần trước cô ta gặp Chu Tuấn Nhiên lại có biểu cảm như vậy — vừa sợ vừa mang theo chút kính nể.
“Tôi nghi ngờ anh vì chuyện của tôi nên cố tình làm khó cô ta đấy.” Tôi nửa đùa nửa thật.
“Làm khó thì không, nhưng tôi thật sự không ưa cô ta.” Anh hừ nhẹ một tiếng, “Chẳng có năng lực gì ra hồn, lúc nào cũng muốn đi đường tắt. Nhân viên kiểu đó, không ông sếp nào thích.”
Tôi lại nói chuyện với anh vài câu, bên kia lễ tân gọi tôi.
Anh khẽ cười: “Vậy em đi trước đi, lát nữa anh qua đón.”
“Vâng, cảm ơn Giám đốc Chu.”
Buổi liên hoan kết thúc đã hơn mười giờ đêm.
Tôi uống không ít rượu, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Dưới tác động của cồn, cảm xúc trở nên phấn khích hơn bình thường.
Khi Chu Tuấn Nhiên đến đón tôi, tôi bỗng nhiên bốc đồng, bỏ cả đám đồng nghiệp lại, chạy vội tới chỗ anh.
Chạy nhanh quá suýt vấp ngã, may mà anh nhanh tay kéo tôi vào lòng.
Tôi nghe phía sau tiếng đồng nghiệp hét lên trêu chọc, mặt nóng ran, tim đập thình thịch.
Tôi nắm lấy vạt áo anh, ghé sát vào tai thì thầm:
“Hôm nay chị nhân sự nói với em… anh nghỉ việc là vì công ty không cho yêu đương nơi công sở, có thật không?”
Anh liếc nhìn đám đồng nghiệp phía sau tôi, cười nhẹ, vòng tay ôm lấy vai tôi, kéo đầu tôi tựa vào ngực mình, chậm rãi nói từng chữ:
“Ừm, đúng vậy.”
Trái tim tôi đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Hóa ra Giám đốc Chu cũng là kiểu ‘não yêu’ đấy nhé.”
Tôi dụi đầu trong lồng ngực anh, lí nhí nói.
Hôm sau là cuối tuần.
Tôi nằm lì trên giường anh, căn phòng tràn ngập mùi cháo thơm.
Nhìn bóng dáng anh bận rộn trong bếp, tim tôi mềm nhũn như bị ngâm trong nước đường, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ra thành từng mảng bong bóng hồng ngọt ngào.
Anh bưng cháo ra bàn ăn, vừa đi vừa ngó vào phòng ngủ thấy tôi đã tỉnh, liền nở một nụ cười dịu dàng:
“Em dậy rồi à? Mau rửa tay ra ăn sáng nào, anh nấu món cháo kê em thích nhất đấy, phải ăn lúc còn nóng nhé.”
Cả hai chúng tôi đều không phải đi làm hôm nay, ăn sáng xong, liền bàn nhau đi chơi thư giãn một chút.
Tôi còn đang xem vé xem phim thì Chu Tuấn Nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, nụ cười trên mặt anh đột nhiên biến mất, ánh mắt trầm xuống hẳn.
“Được, anh gửi qua cho tôi.”
Nói xong, anh cúp máy, bấm bấm vài cái trên điện thoại, sắc mặt càng lúc càng u ám.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi cau mày hỏi.
Anh đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình là một đoạn chat từ người tên là Ôn Cửu.
Tôi nhớ cái tên này — là một trong những người phụ trách tại buổi đấu thầu hôm đó, cũng là người lúc ra về từng nói rất ấn tượng với tôi.
Người đó gửi một loạt ảnh chụp màn hình.
Trong đó, một người tự xưng là tôi, đang nói với anh ta những lời vô cùng gợi dục, còn gửi kèm vài tấm ảnh riêng tư trong đồ lót gợi cảm.
Ngay sau đó, anh ấy nhắn tiếp: “Ảnh chụp màn hình đã bị phát tán lên nội bộ công ty chúng tôi, hiện chưa tìm được người đăng tải.”
Lại thêm một tin nữa: “Sự việc ồn ào thế này, kết quả đấu thầu có thể sẽ bị hủy.”
Tôi cố nén cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng, trả lại điện thoại cho Chu Tuấn Nhiên: “Người trong ảnh không phải em. Em chưa từng chụp ảnh như vậy, cũng chưa bao giờ thêm người đó vào bạn bè.”
Nhưng ngay lúc đó, một ký ức chợt lóe lên trong đầu tôi, giọng tôi nghẹn lại: “Không đúng… Em có chụp ảnh.”
9.
Hồi đại học, tôi từng rất mê cosplay, thường xuyên hóa trang đi tham gia các lễ hội anime.
Tất cả những tấm ảnh chụp tại các sự kiện đó tôi đều lưu trữ gọn gàng trong máy tính cá nhân.
Sau khi quen Hạ Thông, một lần hắn vô tình thấy mấy tấm ảnh cosplay của tôi trong máy.
Hắn cười cợt gửi cho Lưu Ái, vừa gửi vừa mỉa mai tôi là “đã xấu còn thích làm màu”, nói tôi mặt non mà cứ cố trang điểm thành kiểu quyến rũ trưởng thành.
Vì chuyện đó tôi đã cãi nhau to với hắn một trận, nhưng ảnh đã gửi đi rồi thì đâu thể lấy lại.
Cuối cùng chuyện đó cũng bị bỏ qua.
Giờ nhìn kỹ lại mấy tấm ảnh bị phát tán, đúng là dáng pose, góc chụp đều rất giống phong cách cosplay hồi trước của tôi.
Chỉ là chúng đã bị người khác cố ý chỉnh sửa, cắt ghép và biến tướng thành những hình ảnh mờ ám kia.
Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi nói: “Ảnh gốc vẫn còn trong máy em, em sẽ tìm lại ngay. Sau đó nhờ người có chuyên môn so sánh đối chiếu kỹ thuật, đến lúc đó sự thật sẽ tự động sáng tỏ.”
Chu Tuấn Nhiên gật đầu: “Em cứ lo phần ảnh, mấy việc còn lại để anh xử lý.”
Tôi mất nguyên cả buổi sáng để lục tung vài gigabyte dữ liệu trong ổ cứng, mới tìm được mấy tấm ảnh gốc.
Trong lúc đó, tôi còn nhận được điện thoại từ sếp.
Ông ấy nghiêm khắc chỉ trích tôi, nói vụ việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín công ty.
Dù tôi đã cam đoan sẽ sớm tìm ra bằng chứng để làm rõ mọi chuyện, nhưng ông vẫn lạnh lùng tuyên bố xử lý tôi bằng hình thức tạm dừng công việc không lương.
Cúp máy xong, tôi nhìn chằm chằm vào đống ảnh chưa lọc hết trong thư mục, cuối cùng không nhịn được nữa, gục đầu xuống bàn mà òa khóc nức nở.
Chu Tuấn Nhiên vẫn đang gọi điện, nghe thấy tiếng động liền chạy tới, vừa nhìn đã thấy tôi ngồi bệt dưới đất, ôm mặt khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Tất cả những tủi thân và đau đớn dồn nén trong lòng tôi như tìm được chỗ trút ra.
Tôi ôm chặt lấy eo Chu Tuấn Nhiên, gào khóc đến khản cả giọng:
“Tại sao em lại xui xẻo như vậy chứ? Tất cả đều do cái tên rác rưởi Hạ Thông và con Lưu Ái đó!
Hu hu… Em đã rất cố gắng để cắt đứt với bọn họ rồi, sao họ vẫn dai như đỉa không buông tha em vậy!”
Chu Tuấn Nhiên ôm lấy vai tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa:
“Thanh Thanh ngoan, em không làm gì sai cả. Tất cả lỗi là do bọn họ!
Anh hứa với em, nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng! Thật đấy, em hãy tin anh!”
Chúng tôi mang toàn bộ bằng chứng ảnh gốc đến đồn cảnh sát báo án.
Chu Tuấn Nhiên còn nhờ một người bạn học chuyên ngành công nghệ thông tin truy tìm địa chỉ IP của kẻ đăng ảnh.
Kết quả cho thấy IP đó đến từ một quán net gần công ty tôi.
Tôi cứ nghĩ người đứng sau mọi chuyện là Hạ Thông, không ngờ cuối cùng lại là Lưu Ái bị cảnh sát bắt đi.
Theo lời khai của chủ quán net và camera giám sát, thời gian đăng bài trùng khớp hoàn toàn với thời điểm Lưu Ái có mặt tại đó.
Chưa kể, lúc cảnh sát ập tới bắt, cô ta còn đang dùng danh nghĩa của tôi để tán tỉnh một người phụ trách khác.
Chứng cứ rõ ràng đến mức không thể chối cãi.
Chu Tuấn Nhiên còn đi cùng tôi tới đồn cảnh sát để làm biên bản lời khai.
Trước khi rời đi, anh còn kéo tay tôi, đứng ngay trước mặt cảnh sát tố cáo thêm hành vi nhận hoa hồng và hối lộ của Lưu Ái.
Người nhận hối lộ, không ai khác, chính là Hạ Thông — nhân viên làm trong cơ quan thuế.
Liên quan đến việc hối lộ cán bộ nhà nước, chuyện này không còn là chuyện có thể dàn xếp riêng nữa.
Quả nhiên, sau khi nghe cảnh sát đọc hết tội danh, Lưu Ái há hốc miệng, liên tục lắc đầu, nhưng lại không nói nổi một lời biện minh nào, chỉ biết khóc.
Nhìn bộ dạng đó, tôi biết Chu Tuấn Nhiên hoàn toàn không nói sai.
Ban đầu tôi nghĩ Hạ Thông không dính dáng gì, ai ngờ cũng bị kéo vào vụ này.
Công ty đã xóa bỏ mọi xử phạt đối với tôi, thậm chí còn duyệt cho tôi thêm một tuần nghỉ phép để nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.
Ngày phiên tòa xét xử, tôi và Chu Tuấn Nhiên cùng đến tòa án.
Lưu Ái bị kết án 7 năm tù vì xâm phạm quyền hình ảnh người khác và đưa hối lộ.
Còn Hạ Thông bị kết án 3 năm tù vì tội nhận hối lộ.
Tôi đứng bên cạnh Chu Tuấn Nhiên, bình thản nhìn hai người bị còng tay dẫn đi, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc dư thừa nào.
Lúc đó tôi mới sực nhớ, liền hỏi anh:
“Sao anh biết chuyện Lưu Ái nhận hoa hồng và hối lộ vậy?”
Anh nói:
“Lương của cô ta không cao, nhưng em nhìn đi, đồ hiệu trên người cô ta — chỉ riêng một đôi giày cũng mấy chục triệu.
Rõ ràng Hạ Thông không thể lo được cho cô ta như vậy, thế thì tiền ở đâu ra?”
Đúng rồi. Tôi chợt ngộ ra.
Trước đây chỉ chăm chăm đấu khẩu với cô ta, lại chẳng hề để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Tôi ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Còn gì nữa không?”
Anh chạm nhẹ vào mũi tôi, cười cười:
“Anh còn tra cả sổ sách tài chính hai năm gần đây của công ty. Có rất nhiều khoản không khớp.
Và những khoản đó hoặc là qua tay cô ta, hoặc là cô ta có tham gia vào.
Rõ ràng đến thế, anh còn cần phải giải thích thêm với em sao?”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Tôi vội vàng xua tay, cảm thấy hình tượng của anh trong lòng mình lại cao lớn thêm một bậc.
Hóa ra bạn trai tôi, ngoài việc thể lực tốt và yêu đương ngọt ngào ra, còn là một người có đầu óc siêu đỉnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là tôi nhặt được bảo bối rồi.
10.
Cuộc sống yên ổn chưa được mấy ngày, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi từ phía cảnh sát, nói rằng Hạ Thông đã bỏ trốn.
“Trốn rồi?” Phản ứng của Chu Tuấn Nhiên cũng giống hệt tôi.
“Hắn có thể trốn đi đâu được chứ?” Tôi hỏi qua điện thoại.
Anh im lặng suy nghĩ khá lâu, rồi trầm giọng dặn dò:
“Em cứ ở yên trong công ty, đừng đi đâu cả. Chiều tan làm anh đến đón. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng hành động một mình.”
Tôi gật đầu, rồi nhớ ra anh không nhìn thấy, liền nói thêm một tiếng “Ừ, được.”
Cúp máy xong, tôi thấy cả người như mất hồn.
Ý của Chu Tuấn Nhiên quá rõ ràng — Hạ Thông đang tìm tôi.
Nếu hắn không chỉ đơn giản là bỏ trốn, thì nhất định sẽ quay lại làm gì đó với tôi.
Có thể là trả thù.
Hoặc còn tệ hơn.
Một đồng nghiệp thấy sắc mặt tôi không ổn, hỏi tôi có chuyện gì, có cần nghỉ ngơi chút không.
Tôi nói không sao, nghĩ một lúc rồi bảo sẽ lên sân thượng hóng gió.
Công ty tôi nằm ở trung tâm thành phố, từ tầng thượng có thể nhìn bao quát gần nửa thành phố này.
Trong lòng tôi nặng nề, đầu óc rối bời.
Tôi thật sự không hiểu, tôi chỉ chia tay với một tên cặn bã thôi, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
Cảm xúc trong lòng như muốn nổ tung, tôi vội gọi cho Chu Tuấn Nhiên để trút bầu tâm sự.
Nhưng vừa bấm gọi xong, giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ bất ngờ đập thẳng vào tôi, khiến tôi ngã xuống nền đất, điện thoại cũng văng ra.
Đầu tôi đập mạnh xuống sàn, trước mắt chỉ còn một mảng xám xịt.
Khi tôi dần tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt hốc hác như xác sống của Hạ Thông đang lù lù hiện trước mặt.
Tôi kinh hoàng hét lên một tiếng.
“Đừng la!” Hạ Thông hoảng hốt, đưa bàn tay gầy trơ xương bịt chặt miệng tôi lại.
Tôi giãy giụa loạn xạ, tay chân đập loạn cố vùng ra khỏi sự kiềm chế của hắn.
Nhưng tôi càng phản kháng, hắn lại càng kích động, ánh mắt lóe lên tia cuồng loạn, đè tôi xuống không cho cựa quậy.
“Đừng phí sức nữa, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi. Dù em có la khản cổ cũng chẳng ai tới cứu đâu.”
Tim tôi đập điên cuồng, cả người run rẩy vì sợ hãi.
“Sao? Em sợ tôi à?”
Hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay đang bịt miệng tôi chuyển sang bóp chặt cổ.
Chỉ cần hắn siết thêm một chút, tôi không nghi ngờ gì — hôm nay tôi sẽ chết ở đây.
“Hạ Thông, anh chỉ phạm tội kinh tế, ngồi tù vài năm là được thả. Nhưng nếu anh dám làm gì tôi, thì bản chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi, anh sẽ…”
“Câm miệng!”
Hắn mất kiên nhẫn, giáng cho tôi một cái tát trời giáng khiến đầu tôi lệch sang một bên.
“Tôi thành ra thế này không phải do cô thì do ai? Còn cả thằng bạn trai cô nữa, tên là Chu Tuấn Nhiên đúng không?”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy!” Tôi hét lên.
“Tất cả đều là do anh tự chuốc lấy! Anh với con Lưu Ái cùng một giuộc, đừng nghĩ cả thế giới ai cũng bẩn thỉu như hai người!”
“Tôi bẩn thỉu?” Hắn bật cười điên dại, bàn tay bóp cổ tôi siết càng chặt hơn.
“Đúng, tôi bẩn thỉu đấy. Thế còn cô thì tốt đẹp gì?”
“Tôi chỉ phạm một lỗi mà đàn ông nào cũng mắc thôi, cô cần gì phải làm quá như thế?
Tôi đã cầu xin cô rồi, mẹ tôi cũng cầu xin cô. Vậy mà cô nói tôi ‘kinh tởm’?
Cô bảo mỗi người đi một đường, cô ghét tôi đến mức đó sao?”
“Đúng vậy!” Tôi đỏ mắt trừng hắn.
“Tôi ước gì cả đời này không bao giờ còn liên quan đến anh nữa!”
Nghe vậy, Hạ Thông cười càng điên cuồng.
Tôi cảm thấy hơi thở ngày càng yếu, mắt bắt đầu hoa lên, như thấy có hai bóng Hạ Thông cùng đang cười gằn trên đầu tôi.
“Tiếc thật đấy, nhưng cô sẽ không thoát khỏi tôi đâu.”
“Dù tôi có xuống địa ngục, tôi cũng phải kéo cô theo cùng. Thẩm Thanh, chấp nhận đi — chỉ có tôi với cô mới là định mệnh của nhau, không ai chia cắt nổi chúng ta.”
Hô hấp càng lúc càng yếu, lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng.
Tôi cảm nhận rõ máu trong người đang lạnh dần đi.
Trong cơn mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng Chu Tuấn Nhiên gọi tên tôi.
Nhưng tôi chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi kéo vali ra khỏi phòng ngủ, liếc nhìn Hạ Thông đang nằm uể oải trên ghế sofa chơi game.
“Trời ơi…” Một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt tôi.
Tôi thật sự rất hối hận.
Tôi vẫn chưa từng nói với Chu Tuấn Nhiên, tôi yêu anh nhiều đến mức nào.
Yêu gấp mười, gấp trăm lần tình cảm mà anh dành cho tôi.
Gặp được Chu Tuấn Nhiên là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.
Yêu anh là quyết định đúng đắn nhất tôi từng đưa ra.
Đáng tiếc, những điều đó… có lẽ anh sẽ không bao giờ nghe được nữa.
Khi tôi tỉnh lại, đã là trên giường bệnh trong bệnh viện.
Cảnh sát đứng ngoài cửa chờ lấy lời khai.
Chu Tuấn Nhiên ngồi ngay bên giường, nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe vì khóc.
Khi thấy tôi mở mắt, cả người anh như đổ sụp, ngồi phịch xuống sàn, vừa nắm tay tôi vừa liên tục lặp lại:
“Tốt quá rồi… tốt quá rồi…”
Hôm đó trời nắng đẹp, gió nhẹ lùa qua rèm cửa, ánh nắng đổ xuống từng vệt vàng dịu dàng.
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu anh, cảm nhận được mái tóc mềm mại khô ráo dưới tay mình, khẽ mỉm cười, thì thầm:
“Ngốc quá…”
Trời rất đẹp, tôi cũng vậy.
Có anh, thật tốt biết bao.
【Kết thúc】
Comments for chapter "chương 5"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5