HÔN PHU CỦA TÔI VÌ MỘT NỮ SINH NGHÈO MÀ ĐÒI HỦY HÔN - Chương 8
Khi bản nhạc kết thúc, cậu đứng dậy bước chậm rãi về phía tôi, trong mắt cậu là cả một dải ngân hà rực rỡ.
Tôi bỗng dưng thấy tim đập nhanh, hồi hộp xen lẫn xúc động, giọng cũng khẽ run:
“Tôi đến tìm thầy Rika, cậu cũng là học trò của thầy ấy sao?”
Cậu bật cười, nụ cười chói sáng đến mức khiến người ta lóa mắt:
“Có khi nào… tôi chính là Rika?”
Lời ấy xác nhận điều tôi đã linh cảm từ lâu — lẽ ra tôi phải sớm đoán ra mới đúng.
“Đây là phần tiếp theo của bản My Dear J, có tên là Giáng Sinh Vui Vẻ. Hôm cậu thi đấu, tôi chợt nảy ra cảm hứng.”
Tôi và cậu ấy chỉ từng gặp nhau một lần, là năm năm trước khi tôi học piano.
Lớp khi đó có một cậu bạn ít nói, không ai muốn nói chuyện cùng, giáo viên giao bài song tấu cũng không ai muốn ghép đôi với cậu ấy.
Lúc đó tôi đang ở độ tuổi “nổi loạn”, rất ghét thấy cảnh bị cô lập, liền không do dự mà ngồi cạnh cậu ấy.
Sau này tôi mới biết, cậu ấy không hợp tác với ai không phải vì kiêu ngạo, mà vì quá tài giỏi nên không muốn bị ảnh hưởng bởi người khác.
Tôi may mắn vì mình cũng là một “thiên tài nhỏ” lúc đó, nên không bị cậu ấy đuổi đi.
Nhưng chỉ lần đó thôi rồi cậu ấy chuyển trường, chúng tôi chỉ kịp kết bạn trên mạng xã hội mà chưa từng nhắn tin lần nào.
Tôi ngượng ngùng hỏi:
“Sao lúc đó cậu lại cho tôi ngồi cạnh? Còn nữa, hôm thi đấu vì sao cậu lại giúp tôi? Chúng ta rõ ràng chỉ gặp nhau một lần thôi mà.”
“Ai nói là chỉ một lần?”
Từ miệng cậu ấy, tôi mới biết — chàng trai thiên tài được người ta đồn là lạnh lùng kiêu ngạo ấy thực ra có một tuổi thơ không trọn vẹn.
Ba mẹ nuôi của cậu ấy chỉ muốn cậu thành tài, ép cậu chuyên tâm vào piano, cấm giao du với những người “không có tương lai”.
Thực ra trong sâu thẳm, cậu ấy rất mong có ai đó chủ động bắt chuyện.
Chỉ cần một lần thôi cũng được — nếu có ai đến gần và nói với cậu ấy vài câu, cậu chắc chắn sẽ dốc lòng đáp lại.
Nhưng không ai dám đến gần “rắc rối” như cậu ấy — ngoại trừ tôi, một cô gái dũng cảm, đầy năng lượng năm đó.
Từ ngày ấy, cậu luôn âm thầm theo dõi tôi.
Thậm chí thông báo “thu nhận học trò” của cuộc thi cũng chỉ là cái cớ để được gặp lại tôi.
Chỉ tiếc, trong mơ, tôi bị Tạ Nghiêm nhốt trong phòng nghỉ, còn bị cướp mất điện thoại nên không thể thấy tin nhắn của Lam Khê.
Còn Lam Khê lại tưởng tôi chọn Tạ Nghiêm thay vì piano, nên đành rời đi.
Tôi gượng cười:
“Hồi đó gan to lắm, còn là một con ‘tiểu ngạo khí’ nữa…”
Cậu ấy ngồi xuống bên cây đàn, khẽ mỉm cười:
“Tiếp theo, mời thưởng thức bản nhạc tôi viết tặng riêng cho cậu: Thân gửi Giản, Giáng Sinh Vui Vẻ.”
Một cảm xúc lạ trào dâng trong tôi — xót xa, tủi thân, nhưng cũng đầy hạnh phúc và cảm động.
Thì ra trong thế giới của tôi, tôi cũng có thể là nhân vật chính.
12.
Sau khi định cư ở nước F, San San có kể cho tôi nghe một chút về tình hình của Tạ Nghiêm và Lê Thanh Thanh.
Không lâu sau khi chúng tôi hủy hôn, họ đã công khai mối quan hệ.
Ông Tạ tức giận đến mức phải nằm viện suốt một tháng, sức khỏe suy giảm, không thể tiếp tục chống đỡ nhà họ Tạ.
Tạ Nghiêm buộc phải bỏ dở việc học, sớm tiếp quản gia nghiệp.
Trong giấc mơ, Tạ Nghiêm chỉ tiếp quản nhà họ Tạ sau khi học xong ở một học viện danh giá, còn hiện tại lại phải sớm gánh vác.
Tôi có hơi bất ngờ.
Nhưng nhìn chung, mọi thứ vẫn đang đi đúng theo “kịch bản” của giấc mơ.
Chỉ là tình trạng của ông Tạ khiến tôi cảm thấy có chút áy náy.
Tôi cứ nghĩ giữa tôi và họ sẽ từ đây chấm dứt hoàn toàn, chẳng còn dây dưa gì nữa.
Nhưng tôi không ngờ lại gặp lại Tạ Nghiêm.
Anh ta trông gầy đi nhiều, trên người có mùi mồ hôi ẩm mốc đặc trưng của người trưởng thành sa sút — tôi từng ngửi thấy ở cha mình.
Lê Thanh Thanh cũng đi theo bên cạnh, không còn vẻ rụt rè ngày nào, mà mang theo nét ngạo mạn và đắc ý.
Cũng đúng thôi, cô ta mong mỏi một cuộc sống hào môn, giờ dễ dàng đạt được như vậy, sao mà không đắc ý cho được.
Họ đến là để xin chuyện học hành.
Dù Lê Thanh Thanh thắng trong cuộc thi piano năm đó, cô ta vẫn không được gặp Rika.
Sau khi biết tôi trở thành học trò của Rika, cô ta giận đến mức gần như phát điên.
Tạ Nghiêm đã tìm rất nhiều thầy dạy piano nổi tiếng trong giới cho cô ta nhưng không ai khiến cô ta hài lòng.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Tạ Nghiêm đành đích thân dẫn cô ta đến gặp Rika.
Tôi có thể nhận ra trong ánh mắt Tạ Nghiêm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Tôi mở cửa, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Xin lỗi, Rika nhờ tôi chuyển lời rằng anh ấy không còn nhận học trò nữa.”
Sắc mặt Lê Thanh Thanh lập tức vặn vẹo:
“Cô bớt ra vẻ đi! Một người như Rika sao có thể không nhận tôi – quán quân cuộc thi – mà lại nhận cô làm học trò? Nhất định là cô ghen tỵ với tôi và A Nghiêm nên cố tình giở trò! Để Rika tự mình ra nói chuyện với tôi!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì giọng Lam Khê vang lên từ phía sau:
“Với loại người vô văn hóa như cô thì chẳng có gì để nói cả.”
Tạ Nghiêm thấy cậu ấy liền nheo mắt lại:
“Là cậu?”
Rồi nhìn sang tôi:
“Các người đã sớm qua lại rồi?”
Tôi vội giữ lấy Lam Khê đang muốn xông lên:
“Tâm địa bẩn thỉu thì nhìn gì cũng bẩn.
Ở đây không hoan nghênh các người, mời về cho.”
Lê Thanh Thanh còn định mở miệng, nhưng đã bị Tạ Nghiêm ngăn lại:
“Được, tôi muốn xem cô có thể đắc ý được bao lâu.”
Tôi cũng gửi lại anh ta đúng câu đó.
Không những từ chối nhận Lê Thanh Thanh làm học trò, Lam Khê còn công khai lên tiếng trong giới, chỉ trích thẳng mặt cô ta là đang làm ô uế nghệ thuật.
Lời này chẳng khác nào tối hậu thư — những người có danh tiếng và thực lực trong giới đều tránh né không dính dáng gì đến cô ta nữa.
Lê Thanh Thanh học piano vốn chẳng phải vì đam mê, giờ con đường bị chặn, cô ta dứt khoát bỏ học.
Suốt ngày chỉ lăn lộn với mấy phu nhân giới thượng lưu, tiêu tiền như nước, hoàn toàn không để tâm đến hoàn cảnh của Tạ Nghiêm.
Tạ Nghiêm lại không có nền tảng tài chính vững chắc, phong cách làm việc lại quá cứng rắn, khiến nhiều người thân cận quay lưng, đắc tội với không ít người trong giới.
Vốn dĩ đã có nhiều kẻ thèm muốn nhà họ Tạ, giờ lại thêm họa trong lẫn ngoài, kết quả là nhà họ Tạ sụp đổ.
Khi nghe tin đó, tôi có chút cảm thán — nhà họ Tạ từng hùng mạnh và không thể lay chuyển trong giấc mơ, vậy mà nay lại tan biến chỉ trong chớp mắt.
Nhưng tất cả chuyện này đều không còn liên quan đến tôi.
Tôi đã thành công thoát khỏi số phận của một nữ phụ bị vùi dập, và trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình.
Đúng như lời Lam Khê từng nói — tôi nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn.
End
Comments for chapter "Chương 8"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0