HÔN PHU CỦA TÔI VÌ MỘT NỮ SINH NGHÈO MÀ ĐÒI HỦY HÔN - Chương 6
Ông Tạ đích thân đưa tôi đi lên lầu, nhưng khi đến nơi, tôi mới hiểu được ý đồ của ông.
Lê Thanh Thanh và Tạ Nghiêm đang cùng nhau ngồi trên thảm trong phòng anh ấy, trước mặt là bàn trà đầy sách vở và bánh kẹo.
Thấy ông Tạ bước vào, Lê Thanh Thanh luống cuống đứng dậy, hai tay xoắn lấy nhau, rụt rè nói nhỏ: “Cháu xin lỗi, lại làm phiền ông rồi ạ…”
Nhưng ông Tạ chẳng thèm để ý đến cô ấy, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn về phía Tạ Nghiêm.
“Đến lúc nào rồi mà cậu còn chưa thay đồ, tôi nói với cậu những gì, cậu quên hết rồi sao?”
Tạ Nghiêm trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy tức giận và ghê tởm.
Tôi biết anh lại hiểu lầm tôi mách lẻo với ông Tạ.
Anh vừa định nói gì đó thì bị ông Tạ cắt ngang:
“Quản gia, tiệc sắp bắt đầu rồi, đưa cô Lê về đi, sau này người không liên quan thì đừng cho vào nhà nữa.”
Sắc mặt Lê Thanh Thanh lập tức tái nhợt, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được ý ông Tạ.
Tạ Nghiêm lập tức nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo về phía sau lưng mình, ý bảo vệ quá rõ ràng.
Nhưng ông Tạ không chấp nhận sự bướng bỉnh của anh, trực tiếp gọi vệ sĩ vào kéo họ tách ra.
Sau đó ông mỉm cười hài lòng:
“Thay đồ đi rồi cùng con bé Giản xuống nhà.”
Sau khi ông Tạ rời khỏi, Tạ Nghiêm tiến lại gần, giọng nói đầy hằn học:
“Tôi từng nghĩ ít nhất cậu là người hiểu lý lẽ, không ngờ quen biết bao năm rồi mà tôi vẫn nhìn nhầm cậu. Cậu không thể bao dung nổi Thanh Thanh sao?”
Tôi cũng không ngờ, tình cảm bao năm giữa chúng tôi lại không bằng vài tháng ngắn ngủi giữa anh và Lê Thanh Thanh.
Tôi bước tới tấm thảm mà họ vừa ngồi, trên bàn trà là một chuỗi vòng tay khiến tôi cảm thấy quen mắt.
Tạ Nghiêm thấy hành động của tôi thì hoảng hốt, vội vã chạy tới cầm lấy sợi vòng, cất đi thật nhanh.
Tôi chợt nhớ ra — hồi trung học, Tạ Nghiêm từng đi cắm trại với bạn bè, nhưng gặp bão và lở đất, bị kẹt trên núi mấy ngày.
Từ lúc trở về, tính cách của anh bắt đầu thay đổi.
Tôi từng thấy sợi vòng tay này khi đó, nhưng sau này không thấy nữa nên cũng quên bẵng đi.
“Chuỗi vòng đó là gì vậy?”
“Không liên quan đến cậu.”
Thì ra là vậy, hóa ra mọi thứ đều có dấu vết, hóa ra duyên phận giữa họ đã bắt đầu từ lâu rồi.
Không khó để hiểu tại sao Lê Thanh Thanh – một học sinh nghèo – lại có tiền học piano, người tài trợ bí ẩn kia chính là Tạ Nghiêm.
Tôi nhìn anh đầy khó tin — tại sao lại dùng chính cây đàn mà tôi yêu thương nhất để vấy bẩn mối quan hệ giữa chúng tôi?
Tôi hít sâu một hơi, nhớ lại những tình tiết trong giấc mơ.
“Cậu cứ thay đồ trước đi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Trong mơ, tôi tự mình lên lầu rồi bắt gặp Lê Thanh Thanh ở đó, sau đó cãi nhau với Tạ Nghiêm, quyết đuổi cô ta đi.
Tạ Nghiêm sợ chuyện ầm ĩ nên âm thầm chuyển cô ấy sang chỗ khác, nhưng vẫn bị tôi – người quá đa nghi – tìm thấy.
Tôi lần theo ký ức tìm đến nơi, quả nhiên trong phòng nghỉ trên tầng gác mái, tôi lại nhìn thấy Lê Thanh Thanh.
Nơi đây vốn là “căn cứ bí mật” của tôi và Tạ Nghiêm thời thơ ấu, ngập tràn kỷ niệm.
Giờ đây đã thay đổi hoàn toàn: tường được sơn màu xanh lá nhạt, rèm cửa vàng nhạt ấm áp, một chiếc đệm sàn êm ái đặt bên góc phòng.
Lê Thanh Thanh đứng bật dậy khi thấy tôi, luống cuống:
“Xin lỗi cậu Tô, tớ…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy:
“Xin lỗi vì chuyện gì?”
Cô ấy không trả lời được.
Cô biết rõ việc mình làm là không đúng, cũng thấy có lỗi, nhưng lại chẳng cảm thấy mình thật sự sai ở đâu.
Tôi liếc nhìn ly rượu bên cạnh cô ấy — từ trong mơ tôi đã biết, đây là một cô gái có mục tiêu rất rõ ràng.
Một người từng sống dưới đáy xã hội, nếu đã nhìn thấy ánh sao thì sao có thể cam lòng quay lại bùn đất?
Tôi đến đây cũng chỉ để xác nhận lại những suy đoán trong lòng mình.
10.
Y như trong mơ, cô ấy chuẩn bị một ly rượu đã bị bỏ thuốc, định dùng nó để tự “dâng hiến” cho Tạ Nghiêm.
Đợi đến lúc sự việc xong xuôi, trước mặt bao người, thì sẽ chính thức “danh chính ngôn thuận” bước vào nhà họ Tạ.
Nhưng kế hoạch ấy lại bị tôi bắt quả tang, và ly rượu đó do tôi giữ lại — buộc tôi và Tạ Nghiêm phải gắn chặt vào nhau.
Hành động đó đã chọc giận Tạ Nghiêm, đẩy tôi vào vực sâu không lối thoát.
“Ầm ầm!”
Một tiếng sấm vang trời từ bên ngoài truyền tới, Lê Thanh Thanh giật mình run lên.
“Bạn Lê, cậu là một người thông minh.”
Dù đôi khi thủ đoạn của cô ấy có phần vụng về, nhưng có được sự thiên vị của Tạ Nghiêm thì cũng chẳng còn ai để ý đến điều đó.
Tôi quay người, dứt khoát rời khỏi gác mái và cho giải tán hết những người xung quanh.
Nếu họ đã định là sẽ đến với nhau, vậy thì tôi cũng chẳng ngại giúp một tay, miễn là tôi có thể cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với họ.
Sau khi xuống lầu, ông Tạ thấy tôi đi một mình thì cau mày hỏi:
“Thằng nhóc đó đâu rồi, còn giận dỗi gì nữa à?”
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0