Hoà Nhi, Làm Chính Thê Của Ta Nhé! - Chương 4
Ta sửng sốt, đầu ngón tay khẽ run lên.
“Ý của phu nhân, nô tỳ đã hiểu. Nô tỳ luôn giữ đúng chừng mực, xin phu nhân yên tâm.”
Phu nhân hài lòng gật đầu.
Khi rời khỏi viện của phu nhân, ta không rõ trong lòng mình là thứ cảm giác gì.
Triệu Phục Thanh giả làm kẻ ăn chơi, Triệu phu nhân che giấu sự hiền hòa giả tạo.
Ta nhớ lại thời gian ở nhà, phụ mẫu ta trọng nam khinh nữ, chán ghét ta ra mặt, không hề che giấu. Nhưng tại Triệu phủ, mọi thứ được bao bọc trong lớp vỏ giả dối.
Hóa ra, Triệu Phục Thanh cũng giống ta, là kẻ không được yêu thương.
Lúc đi ngang qua một bụi cây, ta nghe loáng thoáng tiếng hai nha hoàn trò chuyện:
“Ngươi có nghe chuyện ở phủ Lưu chưa? Nghe đâu có một nha hoàn nhân lúc Lưu lão gia say rượu đã trèo lên giường của ông ấy, khiến Lưu phu nhân tức giận đến mức…”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa sao? Ở trong phủ lại dám nói mấy chuyện này. Ngươi có biết Triệu phu nhân hiện tại cũng chính là…”
Giọng nha hoàn kia hạ thấp, nhưng ba chữ cuối cùng ‘trèo lên giường’ vẫn rơi vào tai ta rõ ràng.
Bước chân ta khựng lại, chỉ cách một bụi cây, mọi lời đều nghe không sót chữ nào.
Ngày mới vào phủ, ta đã nghe nói Triệu Phục Thanh là con của phu nhân chính thất đã qua đời, còn Triệu phu nhân hiện tại vốn là nha hoàn của vị cố phu nhân ấy.
Không ngờ rằng, bà ta lại dùng cách này để lên làm chủ mẫu.
Bảo sao Triệu Phục Thanh lại ghét bỏ bà ta đến vậy.
Khi ta trở về viện của Triệu Phục Thanh, Tiểu Xuyên đang tỏ vẻ lo lắng, sốt ruột.
Tim ta chợt thắt lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chuyện gì thế?”
“Đại công tử mắc bệnh dạ dày từ lâu, giờ lại nôn ra máu.”
Tiểu Xuyên vốn rất ít khi nói chuyện với ta, giờ đây chắc cũng không còn cách nào khác mới mở lời.
“Vậy mau mời đại phu đi!”
“Phu nhân không cho, đại công tử cũng bảo không sao. Ta nghĩ nên lén gọi đại phu đến, nhưng công tử lại không chịu.”
“Đến mức này rồi mà còn bận tâm những chuyện đó, ngươi không sợ công tử của ngươi mất mạng à?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên ta đối mặt với chuyện liên quan đến sống chết, lòng bối rối, nên buột miệng nói ra không kịp suy nghĩ.
“Đi theo ta, ta có cách.”
Ta nhớ rất rõ, viện của Triệu Phục Thanh có một cái lỗ chó mà ta vô tình phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nghe theo lời ta, Tiểu Xuyên chui qua lỗ chó ra ngoài tìm đại phu, như vậy sẽ không làm kinh động đến ai khác.
Ta thì vội chạy đến phòng của Triệu Phục Thanh.
Hắn đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, trông như đang phải chịu đựng cơn đau kinh khủng.
Cũng phải thôi, nôn ra m.á.u mà không đau đớn mới là la.
Không biết ai đã nuông chiều hắn thành thói quen tệ hại này – bệnh cũng không chịu mời đại phu.
Sau khi đại phu đến và xem bệnh, Triệu Phục Thanh dần tỉnh lại.
“Tiểu Xuyên, ta đã nói không cần mời đại phu, ngươi không nghe sao?”
Tiểu Xuyên lắp bắp không trả lời được.
Ta đành lên tiếng:
“Đại công tử, là nô tỳ bảo Tiểu Xuyên đi mời đại phu. Công tử nên chăm lo sức khỏe, nếu không, chỉ e mẫu thân ngài sẽ lo lắng.”
Lần này, ta cố ý dùng từ mẫu thân thay vì nhắc đến Triệu phu nhân.
Triệu Phục Thanh nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm:
“Chỉ là bệnh vặt thôi, không cần làm phiền người khác. Nói mới nhớ, đây dường như là lần thứ hai ngươi cứu ta.”
Lời hắn nói không sai. Chuyện đổ nước cặn lên người hắn không phải là lần đầu tiên ta và hắn chạm mặt nhau.
Đêm ta mới đến Triệu phủ, tình cờ thấy hắn trèo tường trở về, cả người bê bết máu, ngã xuống ngay trước mặt ta.
Hắn nói:
“Ta là chủ tử của ngươi, đừng để người khác phát hiện ta, nếu không ta sẽ bị phu nhân và lão gia trách mắng.”
Một thiếu niên mặc trường bào xanh, m.á.u đỏ thẫm thấm đẫm y phục, ánh nến lập lòe chiếu lên gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt.
Lúc đó, ta nghe tiếng bước chân của thị vệ đang đến gần, liền vội vàng đỡ hắn trốn vào một góc nhỏ sau hòn giả sơn.
Có lẽ ta giúp hắn vì lòng thương cảm, nhưng nhiều hơn là vì thân phận của hắn. Nếu không giúp, sau này hắn tìm ta tính sổ, ta chắc chắn sẽ sống không yên thân.
Thấy m.á.u trên người hắn chảy không ngừng, không biết lấy dũng khí từ đâu, ta xé rách y phục của hắn để cầm máu.
Hắn nhướng mày một chút nhưng không nói gì, khiến ta yên tâm hơn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Những vết thương trên người hắn không chỉ một, mà mỗi vết đều ngay ngắn, rõ ràng do vật sắc nhọn gây ra.
Sau này, nghe nói về thói ăn chơi trác táng của hắn, ta chỉ nghĩ rằng chắc hắn lại gây gổ đánh nhau bên ngoài.
Không hiểu vì sao, những ngày sau đó, Triệu Phục Thanh dường như không còn làm khó ta nhiều như trước.
Comments for chapter "Chương 4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0