Hoà Nhi, Làm Chính Thê Của Ta Nhé! - Chương 3
Thừa lúc Triệu Phục Thanh và Tiểu Xuyên không có mặt, ta lén đem bút mực, giấy nghiên và các cuốn tứ thư ngũ kinh đặt vào thư phòng của hắn.
Thư phòng không giống như ta tưởng tượng. Dụng cụ và sách vở học hành đều đầy đủ, thậm chí trên bàn còn đặt một bức tranh thủy mặc mịt mờ khói sương, bên trên đề câu chữ:
“Quân tử như trúc, mậu lâm tu trúc.”
Ta nghĩ, có lẽ lão gia và phu nhân đã nhầm. Triệu Phục Thanh không phải kẻ ham chơi lười học. Ít nhất, hắn biết vẽ, cũng biết đề chữ lên tranh.
Bức tranh thực sự rất có hồn, chữ viết phóng khoáng, mạnh mẽ.
Nghiên mực còn chưa khô, sách cũ đã bị lật qua. Hắn rõ ràng không phải không đọc sách, nhưng tại sao lại cố tình tạo ra dáng vẻ một kẻ ăn chơi trác táng?
Dường như ta vừa phát hiện một bí mật không nên biết.
Đúng lúc ta định rời đi, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, phát ra tiếng “rầm.”
Triệu Phục Thanh bước vào, dáng người khuất trong ánh sáng, sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh như băng:
“Phải làm sao đây? Có vẻ như ngươi đã phát hiện ra bí mật của ta.”
Tim ta thắt lại, trong đầu hiện lên đủ loại kết cục bi thảm.
“Đại công tử, ngài nói gì, nô tỳ nghe không hiểu. Tất cả đều là lệnh của phu nhân và lão gia.”
Ta hoảng sợ, lại lôi phu nhân và lão gia ra làm khiên chắn.
“Tại sao ngươi lại nghe lời người đàn bà đó?”
“Phu nhân là người nhân hậu, đối xử với hạ nhân rất tốt. Bà ấy đã mua nô tỳ về, còn từng nói đã giúp nô tỳ giữ mạng. Nô tỳ chỉ mong công tử không lầm đường lạc lối, thực sự không muốn ép buộc ngài.”
Không biết tại sao, Triệu Phục Thanh bỗng bật cười, tiếng cười mang theo sự chế giễu.
Hắn chỉ phất tay, lạnh lùng ra lệnh:
“Tiểu Xuyên, đưa đi!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Xong đời rồi, chắc chắn hắn định mang ta đi thủ tiêu, rồi vứt xác nơi hoang dã.
Nhưng chỉ một lát sau, ta kinh hoàng nhận ra mình đang đứng trước một cảnh tượng hoàn toàn khác. Những dải lụa đỏ bay phấp phới giữa các lầu gác, mỹ nhân trên gác cười tươi rói, chào mời khách.
Triệu Phục Thanh nhìn ta một cái, rồi thản nhiên bước vào.
“Để ta cho ngươi xem, đây là cuộc sống trác táng của bổn thiếu gia. Như vậy, ngươi về báo cáo cũng dễ hơn.”
Ta run rẩy theo sau hắn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào một thanh lâu.
Triệu Phục Thanh gọi một phòng, cho mời vài mỹ nhân đến. Các nàng mặc y phục lả lơi, có người thì nhảy múa, người khác lại mềm mại tựa vào người hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hắn ngồi đó, dáng vẻ như một bức họa sống động, đôi môi khẽ nhếch, nụ cười nhạt nhòa. Thi thoảng, hắn lại nhìn về phía ta với ánh mắt lạnh lùng, khiến ta sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất.
Hắn phất tay cho các mỹ nhân lui ra, rồi nhìn ta.
“Ngươi biết phải nói gì rồi chứ?”
Ta bị kẹp giữa hai mẹ con họ, cảm thấy vô cùng khó xử.
Dù sao phu nhân cũng chỉ bảo ta làm hết sức mình, ta đành theo lời Triệu Phục Thanh mà báo lại.
“Ngươi có thấy ta đáng khinh, đáng ghê tởm không?”
Ta vội lắc đầu:
“Đại công tử có tính toán riêng của mình.”
Hắn đột nhiên bật cười, nụ cười lần này dường như khác hẳn.
“Hy vọng, ngươi nói thật. Đừng phản bội ta.”
Triệu phu nhân dặn ta cứ năm ngày đến báo cáo một lần.
Hai bên đều không thể đắc tội, ta chỉ đành chọn cách hành xử khéo léo.
“Bẩm phu nhân, nô tỳ đã làm theo lời dặn, đem văn phòng tứ bảo và sách vở chuyển đến thư phòng của đại công tử. Mấy ngày nay dù chưa thấy ngài ấy sử dụng, nhưng ít nhất cũng không bị vứt bỏ.”
Phu nhân khẽ mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng:
“Không vứt đi là tốt rồi. Không cần quá gấp gáp, nhưng ngươi phải cố gắng để công tử sớm sử dụng. Nhớ lấy, ta đã nói rồi, không cần ép buộc quá mức, mong rằng ngươi hiểu ý của ta.”
Ánh mắt bà chứa đựng thâm ý khiến ta thoáng bối rối.
Ta thấy kỳ lạ, lời này của phu nhân có ý gì? Ta nên hiểu điều gì đây?
Lần thứ hai đến báo cáo, ta nói rằng đại công tử đã bắt đầu sử dụng văn phòng tứ bảo, nhưng chữ viết cẩu thả, như làm cho có lệ.
Sắc mặt phu nhân lập tức thay đổi, ta vội bổ sung:
“Nhưng ngài ấy đã chịu vào thư phòng, thái độ cũng nghiêm túc hơn trước nhiều. Nô tỳ tin rằng, chỉ cần thêm thời gian, ngài ấy nhất định sẽ tiến bộ. Thật ra, đại công tử rất thông minh, chỉ là hiện tại còn chưa ngộ ra mà thôi.”
Thế nhưng, phu nhân lại càng tỏ vẻ không hài lòng, khiến ta hoang mang.
Phu nhân nhíu mày, giọng nói mang ý trách móc:
“Ngươi vốn thông minh, tại sao lại không hiểu ẩn ý của ta? Đại công tử vốn bướng bỉnh, không thể thành tài. Ngươi không cần quá khắt khe, chỉ cần làm ra vẻ trước mặt lão gia là được.”
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0