HỌ LỤC CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI THỪA KẾ - Chương 7
Giọng anh run run, gần như bật khóc.
Nhưng câu nói ấy chẳng còn chút sức thuyết phục.
Bố tôi sau khi nghe đoạn ghi âm giữa Chu Vi Vi và hội bạn, đã âm thầm cho người điều tra.
Ông phát hiện ra chuyện anh tôi cấu kết với bộ phận tài chính, lén chuyển tiền công ty.
Sự thật đó khiến ông vô cùng thất vọng.
Người con mà ông nuôi dạy bằng cả tình thương và niềm tin, hóa ra lại là một kẻ đáng sợ như vậy.
Bố tôi lạnh lùng nói:
“Lo chuyện của mình trước đi. Việc công ty, tạm thời không cần cậu bận tâm nữa.”
Sắc mặt anh tôi tái mét.
Anh hoảng loạn quỳ xuống ôm lấy chân bố tôi, bật khóc cầu xin:
“Bố, xin cho con một cơ hội nữa. Con sai rồi, con biết lỗi rồi.”
Nhưng bố tôi là người dứt khoát.
Một khi đã quyết định, thì cho dù phải cắt đứt quan hệ cha con, ông cũng không do dự.
“Đừng gọi tôi là bố nữa. Tôi thay cha cậu nuôi cậu đến giờ, cho học, cho việc làm, giờ cũng sắp lấy vợ. Vậy là đã hết nghĩa hết tình.”
Nỗi đau của ông không thể nói thành lời.
Ông đã bỏ bao công sức, tình cảm, tiền bạc để nuôi dạy anh tôi, vậy mà kết quả chỉ là một con sói được nuôi trong nhà.
Ông cúi đầu, gỡ tay anh tôi ra khỏi chân mình.
“Chuyển ra ngoài đi, đừng ở đây chướng mắt tôi nữa.”
Anh tôi quay đầu cầu cứu mẹ tôi.
Xưa nay bà luôn là người yêu thương anh nhất trong nhà.
Nhưng lần này, bà cũng không nói đỡ cho anh một câu.
Ngày hôm sau, anh tôi bị đuổi khỏi nhà.
Đồ đạc của anh và Chu Vi Vi được dọn sạch sẽ.
Những thứ quần áo, trang sức mẹ tôi mua cho Chu Vi Vi – tất cả đều bị giữ lại.
Chu Vi Vi tức đến mức phát run, nhưng cũng biết thân phận hiện tại chẳng đủ để đòi hỏi.
Cô ta chỉ dám lẩm bẩm phản bác:
“Nhưng đó là do phu nhân tặng tôi, lẽ nào nhà họ Lục lớn như vậy mà cũng nuốt lời?”
Bác Vương – người giúp việc – vừa lựa đồ, vừa liếc nhìn cô ta như nhìn người điên:
“Phu nhân tặng đồ cho con dâu tương lai của nhà này, chứ không phải ai cũng có thể nhận. Giờ cô không còn là người nhà tôi, tất nhiên cũng không thể mang đi thứ gì.”
Bình thường bác Vương bị Chu Vi Vi sai vặt, mắng chửi không ít.
Giờ được tự tay đuổi cô ta đi, bác ấy còn hơn cả hả hê.
Tối hôm đó, bố tôi mở cuộc họp báo, tuyên bố từ nay Lục Viễn không còn liên quan gì đến nhà họ Lục.
Vì nể tình nghĩa bao năm, bố tôi không công khai toàn bộ những việc anh ta làm, coi như để lại chút thể diện cuối cùng.
Sợ sau này lại phát sinh chuyện, dưới lời nhắc nhở của tôi, bố mẹ tôi đã đi làm công chứng pháp lý.
Lục Viễn – giờ nên gọi là Trương Văn – ban đầu còn không muốn hợp tác, vì nghĩ chỉ cần pháp luật công nhận mình là con trai nhà họ Lục thì vẫn còn cơ hội quay lại.
Bố tôi chỉ lạnh nhạt nói:
“Chuyện cậu cấu kết với bộ phận tài chính, tôi đều nắm rõ. Nếu không muốn ngồi tù, thì tốt nhất nên biết điều.”
Thủ tục cắt đứt quan hệ hoàn tất rất nhanh chóng.
Lúc chia tay, mẹ tôi không kìm được mà bật khóc.
Bố tôi chỉ lạnh nhạt nói với Trương Văn một câu:
“Tự lo lấy thân.”
Mười mấy năm làm người một nhà, cuối cùng cũng mỗi người một ngả.
8
Bố mẹ tôi vẫn buồn bã suốt một thời gian dài.
Trong nhà đột nhiên vắng một người, không khí cũng trầm xuống thấy rõ.
Trương Văn và Chu Vi Vi dọn ra ngoài.
Dù đã không còn là anh trai tôi, nhưng bố tôi cũng không tuyệt tình, vẫn để lại cho anh một căn hộ để ở.
Cũng không vạch trần chuyện xấu của anh cho thiên hạ biết.
Dù bị sa thải, anh vẫn còn khả năng kiếm được việc khác để sống.
Còn Chu Vi Vi, đúng là trời sinh một cặp với anh ta.
Sau từng ấy sóng gió, họ vẫn chưa chia tay.
Có lẽ trong mắt cô ta, Trương Văn vẫn là “mối ngon”.
Dù không còn là người nhà họ Lục, nhưng chắc thời gian ở nhà tôi cũng tranh thủ vơ vét không ít.
Chu Vi Vi giờ mang bụng bầu, mất mặt trong chính vòng bạn bè của mình, chỉ còn biết bám chặt lấy Trương Văn không buông.
Nhưng khác hẳn với những ngày còn “ân ái mặn nồng”, giờ giữa họ chỉ còn sự chán ghét và mệt mỏi.
Sống cùng nhau rồi, cuối cùng cũng nhìn ra bộ mặt thật của đối phương.
Không giống như mánh khóe “trà xanh” giả vờ dịu dàng của Chu Vi Vi, Trương Văn mới là kiểu người cực đoan.
Bề ngoài trông ôn hòa, điềm đạm, nhưng bên trong lại thù dai, nham hiểm và đen tối hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tin Chu Vi Vi bị sảy thai.
Nguyên nhân không rõ, nhưng tôi biết chắc chắn có liên quan đến người anh trai “hờ” của tôi.
Bị lừa tình, lại mất cơ hội bước chân vào nhà họ Lục vì cô ta, sao anh ta có thể dễ dàng buông tha?
Tôi ngồi trong quầy bar, nghe Triệu Thần kể lại tin tức mới nhất về Trương Văn và Chu Vi Vi, lòng cảm thấy vô vàn cảm khái.
Dù sao cũng là anh trai đã cùng tôi lớn lên…
Xung quanh, ai nấy đều phẫn nộ khi thấy vẻ mặt buồn bã của tôi:
“Tiểu Lục tổng đừng buồn nữa, đều là đôi cẩu nam nữ đó, may mà phát hiện sớm, đuổi đi cũng sớm, nếu không sau này còn họa lớn hơn.”
“Đúng vậy, biết người biết mặt không biết lòng. Bao nhiêu năm gia đình cậu cưu mang, đến con chó cũng có tình, thế mà hắn lại đối xử với cậu như thế.”
“Giờ hay rồi, hai diễn viên chính lật mặt với nhau, ác giả thì ác báo thôi.”
“Đừng nói nữa,” tôi ngắt lời, không muốn nghe thêm những lời phán xét.
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5