HỈ ĐOÀN VIÊN - 19
Ngày ta trở về cũng là ngày giỗ của cữu phụ.
Sau đó, ta phát hiện mình mắc bệnh.
Đa nghi, suy nghĩ nhiều, tính khí ngày càng nóng nảy, đêm ngủ ít, đôi lúc ngẩn người đến rơi nước mắt.
Nhưng dường như đây không phải bệnh, mà là một loại xấu hổ.
*
Nước Tề trị quốc bằng lễ giáo, mà ta lại là sự tồn tại phi lý nhất.
Thỉnh thoảng ta bị ù tai, chỉ có tiếng chuông dưới mái hiên khi mưa rơi mới khiến ta cảm thấy an lòng.
Năm ta mười bốn, mẫu thân qua đời. Bà lo sợ cha ta sau này sẽ ngược đãi ta, nên đã dùng chút sức lực cuối cùng để ngăn cản Tam Nương cùng con của bà ta bước vào cửa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*
Xấu hổ và tội lỗi khiến tính khí của ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Ta thường nghêu ngao hát bài đồng d.a.o mẹ dạy cha, cha lại ngày ngày hát cho ta nghe, lắng nghe tiếng chuông rơi trong mưa để tìm sự bình yên trong lòng.
*
Về sau, một giọng nói khác cũng khiến ta yên lòng—tiếng cười của Tạ Ỷ.
Giống như một người lênh đênh trên biển cuối cùng bám được vào khúc gỗ khô, ta ngày ngày bám lấy hắn.
Nhưng hắn cũng chỉ là khúc gỗ khô, không thể bám víu, nếu không, khúc gỗ ấy sẽ gãy.
*
Cha thấy ta rơi nước mắt không ngừng, hoảng hốt giúp ta lau đi, nhưng thế nào cũng không lau khô được, chính ông cũng đỏ cả mắt. Cuối cùng, cha ôm ta, nghẹn ngào khóc nhỏ.
“Ta là cha của con. Ta mãi mãi là cha của con.”
*
Ta tất nhiên biết rõ, công lao dưỡng dục còn lớn hơn huyết thống.
Nhưng lời tiếp theo của cha chính là: Tạ Ỷ cũng mãi mãi là huynh trưởng của con.
*
Tạ Ỷ giờ đây đã trở thành vật sở hữu mà hoàng quyền nhất định phải có. Dù ta liều chết, cũng chỉ có được danh phận thiếp thất, mà còn phải để mối quan hệ giữa mẹ và cữu phụ ruột phơi bày trước thiên hạ.
Ta ôm lại cha:
“Tạ Ỷ, huynh ấy biết tất cả chứ?”
Cha không trả lời.
*
Năm ta mười tám, hôn sự của Gia Ý và Tạ Ỷ đã cận kề, lời đồn về mẹ và cữu phụ ruột lại nổi lên như vũ bão.
Các tộc lão nói rằng gia chủ Tạ Ỷ là người liêm chính, đã nói rõ mọi chuyện với họ, vì vậy họ muốn cùng hắn đào mộ, đốt hài cốt.
*
Ta cảm thấy Tạ Ỷ đã điên rồi.
Nhưng ta cũng đã bị ép đến phát điên trong những năm tháng ấy.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/hi-doan-vien/19.html.]
Ta trốn khỏi sự giám sát của cha, chạy đến phần mộ của mẹ. Như cách Tiểu Tụ từng đứng ra minh oan cho ta, ta tuyên thệ, rồi đ.â.m đầu vào quan tài, để minh oan cho mẹ.
Trong cơn mưa bụi mờ ảo, ta nghe thấy có người đang khóc thương ta.
25
Hồi tưởng, hồi tưởng mãi, ta bới lên được hài cốt của phương sĩ.
Chúng ta từng đồng hành một quãng thời gian dài, về sau khi ông đến hạn cuối cùng, thấy nơi đây vốn đã là một phần mộ, liền không muốn đi xa, còn bảo ta đào giúp một cái huyệt.
Cũng coi như là mãi mãi ở bên cạnh ta.
Ta từng chút một sờ lên hài cốt, đến khi chạm vào hàm trên bên trái, phát hiện thiếu mất một chiếc răng.
Ở phần xương ngón chân, ta lại thấy một vết thương.
Đó là lần phụ thân đưa ta đi chơi ở vùng tái ngoại, ta bị sốt cao trong lều trại, ông bế ta đi khắp nơi tìm đại phu, trong lúc vấp ngã đã để lại vết thương ấy.
Thuở nhỏ không hiểu chuyện, ta thường cười nhạo ông.
Nay đã trưởng thành, nhìn bộ hài cốt trước mắt, ta lại thấy buồn cười.
Cười mình không biết lấy đâu ra phúc phần này.
Ta mơ hồ đoán được phương sĩ chính là cố nhân.
Ông ở bên ta hai mươi năm, phần lớn thời gian ta chỉ co rúc trong trường minh đăng, buồn chán mới ra ngoài lượn lờ một lúc.
Có một ngày, phương sĩ nghĩ rằng ta đang nghỉ ngơi trong trường minh đăng.
Ông lần đầu cất tiếng hát một bài d.a.o ca.
Là bài d.a.o ca mà ta quen thuộc vô cùng.
Phương sĩ gõ xương ngón tay lên quan quách, nhẹ nhàng ngâm:
“Đinh đinh đang đang, châu ngọc lung linh, Tạ gia chi lan, ngọc thụ đồng hương.” *
(*) Câu này ca ngợi Tạ gia, không chỉ giàu có mà còn thanh cao, đức hạnh, rạng rỡ như những viên châu ngọc và những cây ngọc trong truyền thuyết.
Khoảnh khắc ấy, ta nhớ lại lúc phương sĩ xông vào mộ huyệt, vô tình bắt gặp ta, khóe mắt bất giác đỏ hoe.
Ta bối rối nhìn ông.
Có ánh sáng le lói nơi vành tai.
Đó là đôi mắt đầu tiên.
Do phụ thân cải trang thành phương sĩ, đã trả lại cho ta ngay từ đầu câu chuyện.
26
Hoa lê trên trâm khẽ lay động bên tóc mai.
Ta tháo nó xuống.
Ta rất khó nói rõ liệu qua tháng năm dài đằng đẵng, mẫu thân có từng nảy sinh tình cảm với phụ thân hay không.
Chỉ thấy chiếc trâm lê mang theo tâm tư của mẫu thân, khi cảm nhận được hài cốt của phụ thân, bỗng phản ứng mãnh liệt.
Có lẽ đó là lời cảm tạ, hoặc cũng có thể là sự hội ngộ.
Cuối cùng Hứa Khâm đã trình bày trước mắt ta những ký ức mà ông cất giữ suốt bao năm.
Như thể mẫu thân và phụ thân vào khoảnh khắc này đã đạt được một sự hòa giải nào đó, cùng nhau nhìn về phía ta, ngắm cô con gái từng ốm yếu, nóng nảy, nay đã đoan trang rạng rỡ.
Comments for chapter "19"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0