HỈ ĐOÀN VIÊN - 15
*
Đây vốn là nghiệt duyên giữa ta và Tạ Ỷ.
Nhưng lại khiến Hứa Mi, phu quân nàng, Hứa Cẩn và cả con rối nhỏ kia chịu khổ.
Nghĩ đến việc này là do Tạ Ỷ, ta cũng thấy hợp lý.
Hắn bề ngoài chính trực, nhưng bản chất lại là một kẻ điên cuồng.
*
Con rối thư sinh như vừa hồi hồn, thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại. Hắn đứng lên, nhìn ta, trong mắt vẫn ngập tràn cảm xúc cuộn trào.
“Bán Xuân, đi theo ta.”
Thư sinh nắm tay ta, rời khỏi Tạ phủ, rời khỏi con phố dài, rời khỏi kinh thành phồn hoa, tiến vào núi sâu.
Hắn đưa ta đến một am nhỏ trong rừng núi hoang vắng.
*
Am nhỏ trông tàn tạ đã lâu, bậc thềm phủ đầy lá khô, một bà lão già nua đang từng tầng quét dọn.
Nghe tiếng bước chân, bà quay lại, không nhìn thư sinh, mà trực tiếp hướng ánh mắt về hồn thể của ta.
Bà chắp tay, cúi đầu chào ta.
Ta cũng chắp tay đáp lễ.
Đi qua bao nhiêu chuyện lạ, ta chẳng còn ngạc nhiên trước bất kỳ điều gì nữa.
*
“Lão thân họ An. Tổ tiên từng chịu ơn lớn từ cô nương và công chúa, nên đời đời ẩn cư tại đây, chờ đợi cô nương.”
Thư sinh lùi lại phía sau ta. Ta tiến đến gần bà lão:
“Bà mở Thiên nhãn? Có phải là do người huynh tốt của ta làm không?”
Bà lão mỉm cười không đáp.
Vậy thì chắc là thế rồi.
Thư sinh dùng câu chuyện tổ tiên để lừa ta suốt chặng đường, nhưng bà lão họ An này, có vẻ thực sự có duyên phận với ta từ đời trước.
“Tổ tiên bà cụ thể tên gì?”
Ta dù đã trôi dạt vài trăm năm, nhưng thực sự sống chỉ có mười tám năm ngắn ngủi. Những ngày tháng nhàm chán sau đó, ta thường hồi tưởng lại quãng thời gian ấy không biết bao nhiêu lần.
Nhưng vẫn không nhớ ra, ta từng có liên hệ gì với người họ An.
*
Phần lớn điều này nhờ vào tính cách nhanh nhẹn, hào sảng nhưng nhân hậu của Gia Ý. Nàng thường kéo ta ra ngoài, hành hiệp trượng nghĩa, giúp người làm phúc.
Phụ thân rất yên tâm để Gia Ý đưa ta đi khắp nơi, không phải vì nàng là công chúa, mà vì yên tâm vào người thị vệ luôn lặng lẽ theo sát nàng, thanh kiếm không rời tay.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*
Bà lão họ An cười, lắc đầu:
“Nhận ơn, tự mình ghi nhớ là đủ.”
“Vậy bà có biết hậu nhân của công chúa Gia Ý ở đâu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/hi-doan-vien/15.html.]
*
Các đạo sĩ nói rằng, năm xưa khi Tạ Ỷ và Gia Ý kết hôn, chưa đầy mười năm, Tạ Ỷ qua đời, công chúa đau buồn khôn xiết, mãi không thể thoát ra.
Sau đó, hoàng đế vì thương yêu con gái, đã tìm cho nàng một mối lương duyên khác. Họ chung sống hạnh phúc trăm năm.
Đợi khi mọi chuyện ổn thỏa, ta muốn tìm hậu nhân của Gia Ý để chăm sóc họ một chút, cũng không phụ tình bạn năm xưa.
Nàng thích Tạ Ỷ, ta cũng thích Tạ Ỷ, tuy mâu thuẫn nhưng là hai chuyện khác nhau, không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.
*
Bà lão họ An mang vẻ thương xót, niệm một tiếng “A Di Đà Phật” rồi nói:
“Công chúa qua đời ngay trong ngày xuất giá, không có hậu nhân. Lão thân dù muốn làm gì, cũng bất lực.”
*
Ta lặng im rất lâu, không nói nên lời.
20
Am đường không lớn, chỉ cần vòng qua bức bình phong là có thể nhìn thấu toàn cảnh.
Bao gồm cả bức tượng đá cao một trượng, đứng sừng sững giữa sân, được bọc trong tấm vải đỏ thêu hoa văn.
Thư sinh lấy lại chút tinh thần, chỉ vào bức tượng đá rồi bật cười, giống như đứa trẻ đạt được mong ước.
Dù chỉ là hồn thể, nhưng ta biết, ta có thể chạm vào tấm vải đỏ này.
Tấm vải che phần đầu bức tượng, trên đó đôi uyên ương được thêu thành hai con vịt.
Đó là tấm khăn voan đỏ ta từng len lén tự tay thêu khi trốn trong nhà.
*
Ta lơ lửng tiến lên, vén khăn voan đỏ.
Tượng đá Tạ Ỷ hiện rõ ngay trước mắt.
Thật nực cười. Quá nực cười.
Đây là ý gì, Tạ Ỷ? Ngươi đem chính mình gả cho ta sao?
Ta vừa cười vừa rơi lệ.
Tạ Ỷ luôn có một nhận định rất chính xác về bản thân mình.
Hắn quả thực giống như một tượng đá.
Nhưng một tượng đá như hắn, lại vì ta mà động lòng.
Và người khiến hắn động lòng, lại chính là Tạ Bán Xuân cùng họ với hắn.
*
Những giọt nước mắt rơi xuống đúng lòng bàn tay thư sinh đang đưa ra, như sợ ta trượt ngã, sẵn sàng đỡ lấy bất cứ lúc nào.
Hắn nhìn những giọt lệ lấp lánh trong tay, nghiêng đầu như không hiểu, lại như chợt ngộ ra điều gì.
Ta nhìn nét mày mắt của Tạ Ỷ trên tượng đá.
Muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại sợ mạo phạm hắn, giống như trong bốn năm ấy, Tạ Ỷ đã vô số lần muốn làm gì đó với ta mà không dám.
Thật nực cười! Đã mấy trăm năm rồi, ta còn sợ gì nữa!
Comments for chapter "15"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0