Hành Trình Hạnh Phúc - 5
Quả nhiên, Sở Minh Uyển chuyển đề tài sang chuyện hợp tác dự án của hai nhà.
“Em là người phụ trách dự án này, e rằng sẽ cần đại ca vất vả thêm một chút.”
Tạ Thần liếc nhìn cô ấy một cái, nói:
“Chuyện công ty thì cứ để công ty giải quyết.”
Sở Minh Uyển mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc tiễn chúng tôi ra cửa, cô ấy cố tình đi chậm hơn tôi một bước.
“Quán quân một cuộc thi piano thôi mà, Trạch Minh đã từng giành được nhiều lần rồi. Lần này nhường cho Dự Chi cũng chẳng sao, giống như em lúc nào cũng nhường chị vậy. Dù sao thì chị Ngữ Ninh cũng thua kém em mọi mặt, mẹ nào con nấy thôi.”
Trước đây, tôi cực kỳ không chịu nổi những lời như thế này.
Thậm chí vì tức giận mà mắng thẳng vào mặt Sở Minh Uyển trước bao người.
Nhưng lần này tôi chỉ mỉm cười:
“Vậy thì để A Thần nhường em trai một chút ở công ty nhé, đừng lúc nào cũng làm khó phương án của cậu ấy.”
Nhìn sắc mặt Sở Minh Uyển lập tức tối sầm lại, tôi nhanh chóng bước lên trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dự Chi.
11
Buổi chiều, khi Dự Chi tự giác ngồi trước đàn piano luyện tập, thầy dạy vẽ như đã hẹn đúng giờ đến.
Tôi gọi thằng bé lại.
Dự Chi chớp chớp mắt, hỏi:
“Mẹ, con không phải đang mơ chứ? Mẹ thực sự không lừa con sao?”
Tôi: …
Chẳng lẽ tôi đã mất hết lòng tin trong mắt thằng bé đến mức này rồi?
“Con cứ học thử với thầy trước đã, xem con có hứng thú và năng khiếu hay không.”
Đôi mắt Dự Chi lấp lánh như có sao trời, rồi nhào vào ôm chầm lấy tôi một cái thật lớn.
Cả buổi chiều, thằng bé học lý thuyết và luyện tập một số đường nét cơ bản.
Tôi hỏi nó có thấy chán không.
Dự Chi lắc đầu:
“Khác hoàn toàn với tập đàn. Cảm giác giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới vậy.”
Cuối buổi học, thằng bé vẫn có chút bất an hỏi tôi:
“Mẹ ơi, thực sự sau này con không cần phải so đo với anh họ nữa sao? Hôm trước con còn nghe thầy dạy piano nói thành phố sắp tổ chức một cuộc thi lớn. Con không cần đăng ký thật ạ?”
Tôi xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé.
Trong lòng không khỏi cảm thấy, trước đây mình giống như một con lừa bị bịt mắt.
Không biết phát huy sở trường và tránh đi sở đoản.
“Nếu con thích vẽ, thì hãy học cho tốt. Mấy ngày nữa mẹ sẽ dẫn con đi xem triển lãm tranh.”
“Mẹ tốt quá! Mẹ sẽ luôn tốt với con như thế này sao?”
“Không đâu, lần sau nếu con thi toán không qua nổi, mẹ vẫn sẽ đánh vào m.ô.n.g con.”
Dự Chi: QAQ
…
Trước khi ngủ, tôi theo thói quen mở mạng xã hội.
Thấy Sở Minh Uyển đăng một bức tường đầy ảnh chụp cúp vô địch, còn tiết lộ đã đăng ký tham gia cuộc thi piano cấp thành phố.
Tôi chỉ nhếch miệng cười nhạt, lướt qua luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/hanh-trinh-hanh-phuc/5.html.]
Sau đó xoay người, đưa tay sờ chiếc gối trống không bên cạnh.
Tạ Thần nói hôm nay anh ở lại công ty tăng ca, không về nhà.
Tôi không nghi ngờ anh có biến lòng.
Chỉ là có cảm giác anh đang trốn tránh tôi.
Mấy ngày sau, anh vẫn lấy lý do tương tự, càng khiến tôi chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
12
Hôm nay, sau khi dẫn Dự Chi đi xem triển lãm tranh, tôi định tiện đường ghé thăm Tạ Thần.
Dự Chi chỉ vào tiệm bánh ngọt bên đường, đôi mắt sáng lên:
“Bố thích ăn bánh kem, chúng ta mua bánh cho bố đi ạ.”
Tôi gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của thằng bé.
“Mẹ thấy là con muốn ăn thì có.”
Thằng bé cười hì hì.
Tôi vẫn mua vài miếng bánh ngọt.
Đến công ty, vừa đúng giờ nghỉ trưa.
Tôi ra hiệu với thư ký Triệu rằng tôi tự mình đi gặp Tạ Thần, tiện tay đặt một hộp bánh lên bàn làm việc của anh ấy.
Thư ký Triệu nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, ngăn tôi lại.
“Phu nhân, tổng giám đốc Tạ đang họp ạ.”
“Không sao đâu, tôi chờ anh ấy trong phòng làm việc là được.”
“Tổng giám đốc Tạ đang họp ở trong phòng làm việc ạ.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vậy tôi sẽ chờ ở khu nghỉ ngơi bên cạnh.”
Lần này thư ký Triệu không ngăn cản nữa.
Tôi tìm một chiếc bàn trống, ngồi đó yên lặng đợi.
Hầu hết nhân viên không nhận ra tôi là ai.
Họ tụm ba tụm bảy nói chuyện phiếm, tám chuyện linh tinh.
“Người sáng nay đến gặp tổng giám đốc chẳng phải phu nhân của anh ấy sao? Đẹp thật đấy.”
“Đại tiểu thư nhà họ Sở mà, chắc chắn rồi.”
“Tôi nghe nói phu nhân vào từ sáng đến giờ vẫn chưa ra ngoài. Không biết giải quyết xong công việc rồi thì có đang… hehe…”
“Mẹ ơi, họ nói tổng giám đốc là bố phải không?”
Giọng của Dự Chi đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian tám chuyện đang náo nhiệt.
Mấy nhân viên kia quay lại nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quái.
Tôi nhẹ nhàng lau sạch vệt kem dính trên khóe miệng của Dự Chi, rồi đáp:
“Không phải đâu. Con quên là chú của con cũng làm việc trong công ty này sao?”
Dòng bình luận:
[Nữ phụ lần này thông minh thật đấy, một câu nói đã giải thích sạch sẽ mọi lời đồn.]
[Không phải chứ, nam phụ làm sao thế này? Không giữ ‘đức hạnh’ đàn ông gì cả, tôi giận rồi đấy!]
[Ờm… Nhưng mà các cô nên biết hành động của nữ chính còn khiến người ta tức hơn. Sáng nay có nhân viên đùa rằng cô ấy là vợ của Tạ Thần – chú ý nhé, là Tạ Thần đấy – mà cô ấy chỉ mỉm cười không giải thích. Rõ ràng là đang đào hố cho nữ phụ rồi.]
[Cắt qua góc nhìn của nữ chính, trời ạ! Cô ấy đang làm cái gì vậy?!]
Comments for chapter "5"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0