HAI MẸ CON CHỐNG LẠI CẢ HỌ CỐ - Chương 4
Tôi vừa định gọi bà để bà nhìn thật kỹ mặt đứa trẻ này thì bỗng bà lảo đảo ngã xuống đất, ngất lịm đi.
Tôi cắn răng, tạm thời bỏ mặc bà, tiếp tục trút cơn giận lên đứa con hoang kia, đấm đá liên tục. Tôi đã tát nó mấy cái, còn đạp mấy cú vào ngực nó.
Đúng lúc Cố Minh lao tới, làm sao ông ta có thể đứng nhìn đứa con bảo bối của mình bị đánh như vậy? Ông ta túm tóc tôi, giật mạnh, rồi giáng xuống một cái tát như trời giáng.
Cái tát đó mạnh đến mức không phải thứ tôi chịu nổi — mặt tôi lập tức sưng phù, tai ù đặc, đầu ong ong như muốn vỡ ra.
Nhưng tôi không đợi ông ta đánh cú tiếp theo, mà vùng ra chạy về phía mẹ.
Tôi quỳ xuống cạnh bà, véo nhân trung gọi to:
“Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Cố Minh muốn giết con! Ông ta đánh con đến mức này nè, mẹ mau nhìn đi!”
Không biết có phải nghe được tiếng gọi của tôi hay không, mẹ tôi chậm rãi tỉnh lại.
“Thanh Thanh…”
Vừa mở miệng, nước mắt bà đã tuôn trào, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi biết việc tôi làm có phần quá tàn nhẫn khi để bà phải thấy mọi sự thật một cách đột ngột như vậy. Nhưng vì tương lai của chúng tôi, tôi không còn cách nào khác.
Chỉ là… còn chưa kịp nói thêm điều gì, trước cửa nhà bỗng vang lên tiếng động.
6
Ông bà nội tôi – hai người luôn giả vờ tử tế với tôi – cùng với chú út, kẻ đã đâm chết mẹ tôi ở kiếp trước, tất cả đều đang đứng chật kín ngoài cửa.
Hai lão già đó vừa nhìn thấy cháu đích tôn của mình mặt mày sưng tím liền lập tức gào khóc thảm thiết rồi lao thẳng đến bên thằng bé, hoàn toàn mặc kệ tôi và mẹ tôi.
Tôi biết — giờ mới là thời điểm quan trọng nhất.
Tôi quay sang nói với mẹ:
“Mẹ thấy chưa? Cả nhà họ đều biết Cố Minh ngoại tình. Họ thông đồng lừa dối mẹ. Thằng bé đó – Cố Lãng – giờ đã mười tuổi, họ lừa mẹ suốt mười năm, mẹ còn muốn sống với Cố Minh nữa sao?”
“Căn nhà hai ông bà già kia đang ở, cả căn nhà chuẩn bị cưới của Cố Khải – chẳng phải đều dùng tiền mẹ đưa ra sao? Chúng ta nhất định phải đòi lại hết. Nhất định không thể để họ dễ dàng chiếm được!”
Vừa nghe tôi nói mẹ muốn giành lại nhà, mặt mụ già lập tức biến sắc, lộ nguyên hình hung dữ, trừng mắt nhìn tôi.
“Mày nói cái gì con ranh kia?”
“Nhà là của cháu tao, mày mà cũng đòi lấy lại à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Mày còn dám đánh cháu tao ra nông nỗi này, hôm nay tao mà không xé xác mày, tao sống uổng phí cả đời rồi!”
Mụ ta không thèm giả bộ thương cháu gái nữa.
Nghĩ lại thì, trước kia mụ ta đến nhà tôi lần nào chẳng là để than nghèo kể khổ vòi tiền mẹ tôi, nên mới phải cố gắng đóng kịch cho ra vẻ dễ mến.
Giờ mặt nạ rơi rồi, mụ ta cũng chẳng thèm diễn nữa.
Tôi chẳng thèm đếm xỉa đến mụ ta làm gì — vì bà ấy không quan trọng. Điều tôi quan tâm duy nhất là mẹ tôi, là bà sẽ nghĩ gì.
Mẹ tôi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn thấy máu trên mặt tôi thì hoảng hốt, nước mắt lập tức ngừng rơi, ánh mắt quay sang căm giận nhìn về phía cả đám người đang vây lấy Cố Lãng.
“Cố Minh! Anh nhẫn tâm đến mức này sao? Anh…”
Tôi ngăn bà lại khi thấy bà định lao tới đánh Cố Minh, nhỏ giọng nói:
“Mẹ à, mình về nhà thôi. Con đau bụng quá. Ngày mai mẹ ly hôn với ông ta đi, đừng để ông ta mang đi cái gì hết.”
Nhìn thấy tôi đau đến mức không đứng thẳng nổi, mẹ tôi không tranh cãi nữa, lập tức gật đầu rồi đỡ tôi đi ra cửa, định đưa tôi đến bệnh viện.
Nhưng khi hai mẹ con vừa bước đến cửa, Cố Khải đã chắn ngang trước mặt.
“Muốn đi dễ vậy sao?”
“Giữa đêm khuya đến đây gây chuyện, tưởng nhà họ Cố dễ bị bắt nạt chắc?”
Vừa dứt lời, mụ già kia cũng lập tức hùa theo, giọng the thé vang khắp hành lang:
“Đúng rồi đấy! Đánh cháu tao xong mà còn muốn đi? Hai con tiện nhân này hôm nay không cho tao một lời giải thích, thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!”
Mẹ tôi cười nhạt vì quá tức giận, quay đầu nhìn mụ ta:
“Giải thích? Là các người phải cho tôi lời giải thích thì đúng hơn! Con trai bà lăng nhăng bên ngoài, còn có cả con riêng, mà bà còn có mặt mũi nói mấy lời đó sao?”
Mụ già trợn mắt, gương mặt đầy ngang ngược, chối bỏ hoàn toàn lý lẽ:
“Xì, con trai tôi làm vậy không phải cũng vì cô à? Hồi đó bảo cô sinh thêm đứa nữa thì cô không chịu, chỉ sinh mỗi một đứa con gái, cô muốn con tôi tuyệt hậu chắc? Là do cô quá độc ác!”
Mụ ta lại lườm tôi một cái đầy ghét bỏ, rồi nói tiếp:
“Vốn dĩ nhà này đang yên ổn, có Tiểu Nhụy và Tiểu Lãng bên cạnh chúng tôi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Tự nhiên cô tự tìm chuyện mà khổ thân.”
Mẹ tôi tức đến run người, nghiến răng nói:
“Tốt, rất tốt. Bây giờ tôi đã biết rõ bản chất của cả nhà các người rồi. Trách tôi quá mù quáng, bao nhiêu năm qua lại không nhìn thấu được lũ người các người là loại gì.”
“Thanh Thanh, chúng ta đi!”
Bà nắm chặt tay tôi, đẩy tay Cố Khải ra, nhưng hắn ta cao lớn, vững như tường thành, không hề nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, ông nội tôi – người trước nay ít nói nhất – cũng mở miệng…
7
“Lão Đại à, tôi nhớ con gái anh còn chưa đầy một tháng nữa là đủ mười tám tuổi, đúng không?”
Câu nói đột ngột đó khiến trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người ông luôn xem tôi như không khí lại có thể nhớ được sinh nhật tôi.
Đúng là tôi đã học vượt lớp tiểu học, khi thi đại học mới chỉ có mười bảy tuổi. Bây giờ vừa qua Tết, còn khoảng hơn chục ngày nữa là đến sinh nhật tôi.
Nhưng… ông ta nói câu đó để làm gì?
Còn chưa kịp nghĩ ra, ông ta đã cho tôi đáp án.
“Cái khoản ba triệu mà bố vợ anh để lại cho con nhóc này, tôi nhớ anh từng nói là sau khi nó đủ tuổi trưởng thành thì mới được thừa kế.”
“Vậy thì anh là bố ruột của nó, nếu nó chết trước khi nhận tiền, chẳng phải anh cũng có quyền được thừa kế sao?”
Mẹ tôi giật mình nhìn chằm chằm vào ông, lập tức kéo tôi đứng sau lưng bà, che chắn như sợ tôi bị tổn thương.
“Các người định làm gì?”
Còn tôi thì đã hiểu ra tất cả.
Hèn gì Cố Minh cứ nhất quyết không chịu ly hôn — hóa ra là đang đợi đúng cái ngày này!
Trước khi ông ngoại mất, biết mẹ tôi không giỏi quản lý tài chính, nên đã bán công ty nhỏ của mình. Trừ chiếc xe và căn nhà đã thanh toán xong, ông để lại năm triệu tiền mặt làm di sản.
Nhưng để đề phòng Cố Minh nhúng tay, ông không để lại hết cho mẹ tôi, mà chia làm hai phần — hai triệu cho mẹ, ba triệu gửi tên tôi, và quy định chỉ khi tôi đủ tuổi trưởng thành mới được thừa kế.
Nếu tôi không kịp nhận, thì toàn bộ số tiền đó sẽ được quyên góp cho nhà nước.
Nhưng ông ngoại đã không thể ngờ rằng, gia đình nhà họ Cố còn độc ác hơn rắn độc, lại muốn giết tôi để chiếm đoạt số tiền đó!
Comments for chapter "Chương 4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
Ngôi sao dẫn đường
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Gia Đình, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Trả Thù, Trọng Sinh, Truy Thê, Vả Mặt0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0