Gió Lớn Thổi - Chương 6
Ông nội nhìn thấy họ, như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi: “Bà chị, là tôi đây.”
Bà Lý nhận ra chúng tôi, vội vàng mời chúng tôi vào nhà.
Tôi đi theo ông nội vào căn nhà nhỏ đó.
Vừa bước vào, liền ngửi thấy một mùi khó chịu, giống mùi hôi đặc trưng trên người người già, lại giống mùi mốc, không nói rõ được.
Bên trái căn nhà nhỏ có một cái giường, bên phải có một cái bàn nhỏ, trên bàn là hai cái lọ bằng đất nung giống hệt nhau.
Tôi nhìn hai cái lọ đó, không biết tại sao luôn cảm thấy rợn người.
Quay đầu lại, ông Trương đang cõng bà Lý, đứng sau lưng chúng tôi.
Hai mắt ông Trương trũng sâu, trong đôi mắt nửa nhắm nửa mở, không có con ngươi, chỉ có màu xám trắng như chết.
Tôi sợ hãi lùi lại phía sau.
Bà Lý cầm hai cái bát, đưa cho chúng tôi: “Uống trà, uống trà.”
Ông nội nhận lấy, đưa cho tôi một cái.
Tôi cúi đầu nhìn, bát trà nứt vỡ đựng nửa bát nước, dưới đáy bát còn có một con giòi đang ngọ nguậy.
Bà Lý cười tủm tỉm nhìn ông nội, lặp đi lặp lại: “Uống trà, uống trà.”
Tôi thấy sởn gai ốc, không dám uống, lặng lẽ đặt sang một bên.
Ông nội uống ừng ực bát trà, sợ hãi kể với họ, chúng tôi vừa gặp chuyện gì.
Bà Lý nghe ông nội kể, sắc mặt lại càng lúc càng kỳ lạ.
Bà ấy ngắt lời ông nội, nói: “Không đúng, ngôi mộ đó, là do nhà tôi đào, nhưng mà, cái lều đó, nhà tôi dùng để chất củi, căn bản không có để xác chết.”
Ông nội sững người, giọng nói căng thẳng, hỏi bà: “Thật sao?”
“Đúng vậy, xác c.h.ế.t để trong quan tài, sao lại để ở ngoài chứ? Không tin ông nhìn xem, ở đằng kia kìa!”
Bà Lý đưa tay chỉ.
Chúng tôi nhìn theo hướng tay bà ấy chỉ, thấy trong một cái lều chất củi ở phía bên kia của ngôi nhà cũ, có một chiếc quan tài đang được đặt ở đó.
Ông nội tôi cứng đờ người.
Phía sau, giọng bà Lý nhỏ xíu, như thể sợ đánh thức ai đó: “Bên trong đó là em trai tôi, nó đi làm ở công trường, bị ngã chết. Người c.h.ế.t ở bên ngoài, không được để xác trong nhà, tôi đành phải để nó ở lều chất củi, suỵt, đừng để nó nghe thấy, nếu không nó sẽ trách tôi đấy.”
Tôi nhìn chiếc quan tài nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, toàn thân nổi da gà, như có hàng ngàn con côn trùng nhỏ, bò lên lưng tôi dọc theo ống quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/gio-lon-thoi/chuong-6.html.]
Tôi hoảng hốt nhìn bà Lý và ông Trương.
Lúc này mới phát hiện, khuôn mặt của họ rất kỳ lạ, đầy nếp nhăn, nhưng lại mịn màng hồng hào, giống như trẻ sơ sinh.
Ông nội nhìn họ, sắc mặt cũng trở nên hơi căng thẳng.
Do dự một chút, ông đứng dậy nói: “Mưa nhỏ rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”
Ông Trương cõng bà Lý đứng dậy. “Muộn thế này rồi, hai người về bằng cách nào? Đường núi khó đi lắm, cẩn thận lại gặp phải thứ không sạch sẽ.”
Ông nội khựng lại, nhìn màn mưa đen kịt bên ngoài, chân như đổ chì, không nhấc lên nổi.
“Đừng đi nữa, ở lại một đêm đi, đừng đi nữa.” Bà Lý nhẹ nhàng nói.
Ông nội do dự mãi, nghiến răng, quyết định ở lại qua đêm.
Ngôi nhà cũ này, tổng cộng chỉ có bốn phòng, bên trái thứ nhất là nhà bếp, bên trái thứ hai là phòng bà Lý ở, bên trái thứ ba là nhà kho dùng để chứa lương thực.
Dành cho chúng tôi, chỉ có căn phòng cuối cùng, cũng chính là căn phòng sát vách với lều chứa củi.
Ông nội không muốn đi đường đêm nữa, đành cắn răng dẫn tôi vào ở lại căn phòng đó.
Căn phòng rất nhỏ, trống không, ngoài một cái giường, thì chỉ có vài dụng cụ nông nghiệp.
Ông nội muốn khóa cửa, nhưng cửa bị hỏng, không có cách nào khóa từ bên trong.
Ông đành phải lấy một cái cuốc ở bên cạnh, chống cửa từ bên trong.
Mặc dù vậy, vẫn không đóng chặt được, cửa vẫn còn một khe hở nhỏ.
Để lấy can đảm, ông nội treo đèn pin lên đầu giường để chiếu sáng.
Nhưng cái đèn pin đó đã không còn nhiều pin nữa.
Chăn trên giường vừa ẩm vừa cứng, tôi và ông nội nằm trên đó, ai cũng không ngủ được.
Xét cho cùng, ngay bên cạnh là một chiếc quan tài, ở gần người c.h.ế.t như vậy, ai mà chẳng sợ.
Chúng tôi mở to mắt, cẩn thận lắng nghe từng tiếng động nhỏ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng dần dần, ánh sáng của đèn pin ngày càng yếu, không lâu sau thì tắt phụt.
Gió ẩm ướt thổi vào từ khe cửa, xuyên qua ánh sáng lờ mờ của bầu trời, tôi chỉ có thể nhìn thấy những cái cây bên ngoài đang lắc lư qua lại.
Tôi hơi buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.
Thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích trên mái ngói.
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0