Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh - Chương 3
4.
“Con gái?”
Tổng giám đốc Tống, cô ấy là con gái ông?”
Ninh Dật Dương trừng mắt, vẻ mặt đầy hoang mang không thể tin nổi.
Ba tôi vì tâm trạng đang rất tốt sau khi tôi đồng ý gia nhập công ty nên nghe vậy liền tươi cười, còn hào hứng đùa giỡn.
Ông giơ ngón cái lên, nói rành rọt:
“Đúng, là con gái tôi đấy. Thế nào? Xinh chứ hả?”
Những năm qua, để tránh ba tôi âm thầm gây khó dễ cho Ninh Dật Dương, tôi luôn che giấu rất kỹ thông tin về anh ta.
Ba tôi chưa từng gặp mặt, thậm chí còn không biết tên anh ta là gì.
Lúc này, môi Ninh Dật Dương mấp máy, mặt cắt không còn giọt máu.
“Sao lại thế được… Sao cô ấy lại là…”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng, như thể mong tôi nói gì đó giải thích.
Nhưng tôi chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, rồi quay sang ba:
“Chẳng qua là đi nhầm đường thôi, không sao đâu, mình lên lầu đi ba.”
“Ờ, đúng rồi, cả phòng họp đang chờ tổng giám đốc mới đến nhận chức đấy.”
Nói rồi, ba tôi vui vẻ bấm nút thang máy.
Vừa đi được hai bước, Lâm Nguyệt Nguyệt bất ngờ bước ra:
“Tổng giám đốc Tống, tôi không đồng ý! Nếu để Tống Mạn vào công ty làm tổng giám đốc, tôi không phục!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên ba tôi nghe kiểu lời lẽ như vậy nên thoáng khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.
Tôi gật đầu xác nhận, ông liền quay sang nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt bằng ánh mắt “Cô bị bệnh à?”, rồi gằn giọng:
“Cô là ai thế? Ở đây có phần cho cô lên tiếng à?”
“Tất cả lãnh đạo cấp cao đều đã đồng ý, mà tôi thì phải mất tám năm mới thuyết phục được con gái mình chịu về công ty làm việc. Cô lấy tư cách gì để không phục?”
Thấy ba tôi nổi giận, Ninh Dật Dương lập tức lao lên can thiệp.
Lăn lộn trong công ty nhiều năm, anh ta quá hiểu tính ba tôi. Một khi ông thật sự nổi trận lôi đình, thì có nói gì cũng vô ích.
Anh ta vội che chắn cho Lâm Nguyệt Nguyệt, giải thích:
“Cô ấy là nhân viên dưới quyền tôi, vừa mới ký được hợp đồng hơn trăm triệu cho công ty.”
Nghe nhắc tới hợp đồng lớn, sắc mặt ba tôi dịu xuống đôi chút.
Nhưng ông vẫn không vui, quay sang hỏi:
“Không phục cái gì?”
Xung quanh đã có đồng nghiệp ló đầu ra hóng chuyện.
Ba tôi hiểu rõ, nếu không xử lý ngay, việc này kiểu gì cũng sẽ lan ra thành lời đồn.
Lâm Nguyệt Nguyệt lớn tiếng nói:
“Tống Mạn cũng giống tôi, từng là cấp dưới của tổng giám đốc Ninh. Nhưng cô ấy không lâu trước đã vì làm lỗ một dự án mà bị đuổi khỏi công ty.”
“Năng lực thì rõ ràng kém cỏi, vậy mà chỉ vì là con gái ông mà được làm tổng giám đốc, tôi lo sau này cô ta sẽ kéo cả công ty sụp đổ.”
Có được dự án trăm triệu trong tay, Lâm Nguyệt Nguyệt giờ đã mạnh miệng hơn hẳn.
Bịa đặt về tôi, cô ta nói không chớp mắt.
Ninh Dật Dương đứng cạnh giật mình, vừa nghe cô ta nói là đã hiểu ngay chuyện đang đi xa, vội kéo áo cô ta ra hiệu im miệng.
Nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt như không hề nhận ra, còn bổ sung thêm một câu:
“Nếu không tin, ngài có thể hỏi tổng giám đốc Ninh.”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Ninh Dật Dương.
Anh ta cắn môi nhìn tôi.
Cả văn phòng nín thở, hai chữ “hóng drama” gần như viết rõ rành rành trên mặt từng người.
Ninh Dật Dương là cấp trên của tôi, người trực tiếp chứng kiến cách tôi làm việc, lời của anh ta với đồng nghiệp trong công ty có sức nặng rất lớn.
Tất cả đều đang chờ xem anh ta sẽ nói gì.
Nếu anh ta lên tiếng chê bai tôi, dù ba tôi có muốn bảo vệ tôi thế nào, chắc chắn cũng phải suy nghĩ lại việc để tôi giữ chức tổng giám đốc.
Và rõ ràng, chính Ninh Dật Dương cũng nghĩ vậy.
Anh ta lưỡng lự rất lâu.
Đến khi Lâm Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, liền nói thúc:
“Tổng giám đốc Ninh, anh cứ nói đúng sự thật là được, đừng sợ gì cả.”
“Công ty này tuy là của tổng giám đốc Tống, nhưng cũng là nơi làm việc của tất cả chúng ta. Mọi người đều có quyền giám sát chứ.”
Nghe xong, Ninh Dật Dương nhìn quanh một vòng.
Ai nấy đều dựng tai, ánh mắt háo hức chờ đợi.
Tôi cũng đứng đó, chờ câu trả lời từ người sếp cũ mà tôi từng gắn bó suốt năm năm.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, thấy anh ta nghiến răng một cái, rồi cuối cùng, chậm rãi gật đầu:
“Nguyệt Nguyệt nói đúng. Tống Mạn đã bị công ty đuổi việc.”
“Với năng lực như vậy, quả thực không đủ để làm tổng giám đốc.”
5.
“Anh nói xàm!”
Lời vừa dứt, ba tôi liền lớn tiếng quát thẳng vào mặt Ninh Dật Dương.
Cả văn phòng sững sờ, bao gồm cả anh ta. Không ai ngờ một doanh nhân như ba tôi lại có thể thốt ra lời thô lỗ như thế.
Chỉ có tôi là chẳng thấy lạ.
Từ nhỏ đến lớn, ba tôi luôn cưng chiều tôi hết mực, cũng hiểu rất rõ năng lực và tính cách của tôi. Ông tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ tôi.
Nhớ hồi học cấp ba, tôi luôn đứng top đầu toàn trường, nhưng lại thích trang điểm, ăn mặc chỉn chu. Có phụ huynh thấy không vừa mắt, bèn cố tình đâm chọt với ba tôi, nói tôi là kiểu “ham chơi bỏ học”, bảo dù hiện tại điểm số có tốt thì sau này cũng sẽ tuột dốc thôi.
Ba tôi nghe xong không buồn khách sáo, thẳng thừng phản pháo:
“Con ông ngày nào cũng học, chẳng ham chơi, sao tôi thấy điểm chẳng cao hơn con tôi là mấy?”
Người đó cãi:
“Con tôi phát triển chậm mà chắc, thời cơ còn ở phía sau.”
Ba tôi cười nhạt:
“Vậy sao? Định đợi đến tám, chín mươi tuổi mới bật lên à? Lúc đó thì còn tác dụng gì?”
Người kia nghẹn họng không đáp được.
Tưởng ba tôi sẽ giữ thể diện, ai ngờ ông không thèm vòng vo.
Người kia vừa định bỏ đi thì ba tôi còn truy theo:
“À đúng rồi, ông năm nay cũng gần năm mươi rồi phải không? Giờ sự nghiệp bết bát thế, có phải cũng vì ‘phát triển chậm mà chắc’ không đấy?”
“Hồi nhỏ ông cũng ‘ham chơi bỏ học’ à? Rồi vì sao lại ham chơi thế? Vẫn chưa dứt ra được à?…”
Mấy câu dồn dập đó làm người đàn ông bốn, năm chục tuổi phải ôm mặt bỏ chạy.
Nên giờ khi ba tôi nghe Ninh Dật Dương nói tôi không đủ năng lực, ông chẳng thèm nghĩ hai lần mà bật lại ngay.
Ba tôi quét mắt nhìn đám đồng nghiệp đang hóng chuyện bên cạnh, tiện tay chỉ vào một người:
“Tôi không tin lời cậu ta. Cậu nói đi, con gái tôi những năm qua làm việc trong công ty như thế nào?”
Người bị chỉ vốn đang đứng xem vui, nghe vậy mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Cho dù Ninh Dật Dương có cố tình đánh cắp công lao của tôi trao cho Lâm Nguyệt Nguyệt đi nữa, thì trong lòng ai cũng rõ tôi đã đóng góp ra sao cho bộ phận.
Tôi biết, anh ta vốn định hùa theo lời Ninh Dật Dương. Dù sao đó cũng là cấp trên trực tiếp của mình.
Nhưng giờ ba tôi đã nói thẳng là không tin Ninh Dật Dương, nếu nói sai, hậu quả cũng không nhẹ.
Kẹt giữa hai thế lực, nói thật thì mất lòng sếp, nói dối thì mất chức.
Đồng nghiệp đó đảo mắt liên tục, cuối cùng ôm bụng lùi lại một bước:
“Xin lỗi, tôi… tôi đau bụng quá.”
Nói rồi quay lưng chạy trối chết, không dám ngoái đầu nhìn.
Những người khác cũng như được lệnh giải tán, nhanh chóng rút lui tán loạn.
Một loạt hành động lố bịch như thế lại càng thu hút thêm sự chú ý từ các bộ phận khác. Nhiều người bắt đầu ló đầu ra khỏi phòng làm việc, ngoái nhìn về phía bên này.
Thấy có điều không ổn, ba tôi cau mày nhìn tôi, khẽ hỏi:
“Con gái, những người này có quan hệ gì với con? Có phải cố tình nhắm vào con không?”
Đã đến nước này, tôi cũng không giấu nữa, nói rõ thân phận của họ cho ba biết.
Ba tôi vốn đã tức sẵn, giờ nghe vậy càng giận sôi máu, lao lên định tát cho Ninh Dật Dương một cái, nhưng tôi kịp thời giữ lại.
Không phải vì tiếc tay đánh, mà là sợ đánh rồi lại phải bồi thường. Với loại người như anh ta, không đáng.
Thấy ba tôi tức mà chưa có chỗ trút, Lâm Nguyệt Nguyệt liền bước ra với dáng vẻ đắc ý, chìa hợp đồng trong tay ra nói:
“Tổng giám đốc Tống, ông là cha thì bênh con gái mình cũng phải. Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.”
“Con gái ông đã bị đuổi việc, còn tôi thì vừa đem về cho công ty hợp đồng hơn trăm triệu.”
“Tôi hiểu ông khó chấp nhận chuyện con gái mình không xuất sắc, nhưng chúng ta cũng cần tôn trọng thực tế.”
Lời còn chưa dứt, phó tổng công ty thở hổn hển lao ra khỏi thang máy, nét mặt gấp gáp, đến mức không để ý cả sự có mặt của ba tôi, trực tiếp quát:
“Nghe nói mấy người nhận hợp đồng trăm triệu?”
Ninh Dật Dương tưởng ông ấy đến tuyên dương, lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Vâng, vừa mới ký tối qua. Tôi đang định báo cáo với ông đây. Là Nguyệt Nguyệt ký được đó, cô ấy thật sự rất giỏi, bộ phận cũng công nhận. Tôi nghĩ có thể cân nhắc đề bạt cô ấy…”
“Cân nhắc cái đầu cậu!”
Ninh Dật Dương còn chưa nói hết, phó tổng đã gầm lên cắt ngang:
“Hai người các cậu bị ngu à? Có kiểm tra hợp đồng không hả?! Có vấn đề rồi đó!”
6.
Lời vừa dứt, cả Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt đều đứng chết lặng tại chỗ.
Lâm Nguyệt Nguyệt vẫn chưa dám tin, còn Ninh Dật Dương đã lập tức giật lấy bản hợp đồng từ tay cô ta, cúi đầu kiểm tra kỹ.
Chỉ vài giây sau, sắc mặt anh ta đã tái nhợt.
Rõ ràng là đã phát hiện ra vấn đề.
Tôi thấy ánh mắt phức tạp của anh ta nhìn về phía mình.
Có lẽ đến giờ anh ta mới nhớ ra, trước đây mỗi lần ký hợp đồng, tôi đều là người cẩn thận rà soát từng điều khoản, xác nhận mọi thứ ổn thỏa rồi mới gửi cho anh ta.
Anh ta đã quen việc để tôi kiểm tra, lại quá nhiều lần hưởng lợi từ việc thay tên đổi công, cuối cùng đến mức quên mất trình độ thật sự của Lâm Nguyệt Nguyệt.
Không để anh ta kịp mở lời, phó tổng đã nghiêm mặt hỏi tiếp:
“Tại sao bản hợp đồng này lại không qua tay tôi?”
Bình thường, mọi hợp đồng đều phải qua phó tổng kiểm tra bước cuối cùng.
Hiển nhiên lần này Ninh Dật Dương vì quá mừng rỡ, muốn nhanh chóng giành công, nên đã tự ý quyết định.
“Xin lỗi, lúc đó thời gian gấp quá, tôi nghĩ có thể tự xử lý ổn thỏa.”
Ninh Dật Dương cúi đầu nhận lỗi, giọng lí nhí.
Phó tổng tức đến không chịu nổi, rút điện thoại định gọi ngay cho phòng nhân sự để xử lý hạ chức anh ta.
Lâm Nguyệt Nguyệt thấy thế vội vàng chen vào:
“Anh đừng xử lý tổng giám đốc Ninh, chuyện này để tôi chịu trách nhiệm.”
Phó tổng liếc mắt:
“Cô định chịu trách nhiệm thế nào?”
Lâm Nguyệt Nguyệt vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, nói như không có gì to tát:
“Chỉ là một chút sai sót nhỏ thôi mà. Nếu đối tác không kiểm tra kỹ thì cũng không phát hiện ra đâu. Cùng lắm thì đến xin lỗi họ, sửa lại hợp đồng là được.”
Phó tổng tức đến mức bật cười:
“Sai sót nhỏ? Cô có biết nếu bên kia thật sự truy cứu, chúng ta sẽ phải đền bao nhiêu không?”
Không đợi cô ta đáp, ông nghiến răng:
“Nhiều đến mức cô bán cả gia sản cũng không đủ trả! Cả tám đời con cháu nhà cô cũng phải đến đây làm công để gỡ vốn!”
Lâm Nguyệt Nguyệt còn định cãi lại, phó tổng đã chỉ thẳng ra cửa:
“Thôi, khỏi dài dòng với tôi. Cầm đồ của cô, lên phòng nhân sự thanh toán lương, rồi cút khỏi công ty này ngay lập tức!”
Tình thế xoay chuyển quá nhanh, đến cả tôi và ba cũng ngẩn người một lúc.
Ba tôi khó hiểu, ghé tai tôi hỏi nhỏ:
“Có công ty nào hiền lành vậy không? Lỗi to như thế mà không chịu kiện?”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Tôi lấy ra xem, là tin nhắn từ một người bạn.
“Thế nào rồi? Tin dự án trăm triệu gặp vấn đề chắc cũng lan rồi chứ?”
Giọng điệu đầy kiêu hãnh.
“Tôi không tin có công ty nào dám tuyển bọn họ nữa sau vụ này.”
Tôi lúc này mới vỡ lẽ.
Hóa ra bản hợp đồng này là do bạn tôi… cố ý sắp đặt.
Nhưng mà thôi, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Cho dù không có cú bẫy này, sớm muộn gì Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt cũng sẽ đẩy công ty vào vực thẳm.
Tôi nhắn lại cảm ơn bạn, rồi quay sang ba, đáp lời:
“Có lẽ là nhờ ba sống hiền lành, hay làm việc thiện nên gặp may đấy ạ.”
Ba tôi nghe vậy, mặt mũi rạng rỡ, cười tít mắt.
Phó tổng lúc này mới nhận ra sự hiện diện của ba tôi, vội cúi đầu chào:
“Tổng giám đốc Tống, ngài cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý nghiêm khắc!”
Ông lại quay sang trừng mắt:
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau ra ngoài cho khuất mắt tôi!”
Nói rồi, ông đẩy Lâm Nguyệt Nguyệt một cái để cô ta đi cho nhanh.
Ninh Dật Dương cắn răng, bước ra chắn đường:
“Phó tổng, ông quên rồi sao? Dù lần này Nguyệt Nguyệt có sai, nhưng trước đây cô ấy cũng lập nhiều công lao cho công ty. Chỉ vì một chuyện này mà đuổi việc cô ấy, chẳng phải quá đáng rồi sao?”
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5