Được Voi Đòi Tiên - Phần 4
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi luật sư đến, soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Lúc Vương Tông đến thăm con, tôi đưa thỏa thuận ly hôn cho anh ta.
“Ly hôn? Em bị điên rồi à? Tự nhiên sao lại đòi ly hôn?”
Tôi không nói gì, chỉ mở đoạn video quay lại từ camera giám sát đưa cho anh ta xem.
Nhìn hình ảnh trong điện thoại, Vương Tông muốn nói lại thôi.
“Ký tên đi.” Tôi đặt bút lên trên, “Anh lấy bình sữa, quần áo của con trai em cho con của chị ta dùng, hại con trai sốt cao phải nhập viện.”
“Vương Tông, trong lòng anh không có em và con, vậy thì chúng ta ly hôn đi, cũng không cần thiết phải hành hạ nhau như vậy, anh có thể toàn tâm toàn ý đi tìm họ!”
“Sao lại nói là trong lòng anh không có em và con chứ, chỉ là một mình em có thể tự chăm con được, chị dâu một mình chăm ba đứa thật sự không chăm nổi, anh cả một tháng chỉ kiếm được có bấy nhiêu đâu, em không giúp đỡ thì anh chỉ có thể làm vậy thôi!”
“Em nói xem có em dâu nào lại tính toán chi li như em không, chỉ là chuyện vài hộp sữa bột, vài miếng tã bỉm thôi mà, có cần thiết phải làm ầm ĩ đòi ly hôn không!”
Anh ta đưa tay xé nát tờ thỏa thuận ly hôn, ném vào thùng rác. “Anh sẽ không ly hôn!”
Tôi phản bác lại anh ta: “Em thấy chị dâu không dễ dàng, nên mỗi lần mua tã bỉm sữa bột, em cũng đều mua thêm cho họ một ít! Nhưng các người lại cho rằng đó đều là điều hiển nhiên, đều là việc em phải làm!”
“Bây giờ nếu anh đồng ý ký tên ly hôn, đống đồ dùng trẻ em ở nhà em có thể cho chị dâu hết, nếu không thì chúng ta gặp nhau ở tòa án, đến lúc đó anh sẽ chẳng được gì đâu!”
Vương Tông có lẽ tưởng tôi đang nói đùa, hoàn toàn không coi ra gì rồi bỏ đi.
Sau khi con xuất viện, tôi bảo bố mẹ tôi đến đón con về, tôi tìm luật sư khác, nhờ ông ấy giúp đỡ, chuẩn bị hầu tòa hòa giải ly hôn.
Tôi cầm giấy triệu tập của tòa án đến nhà họ Vương.
“Tháng sau sẽ mở phiên tòa, tài sản trong hôn nhân mỗi người một nửa, chiếc xe của anh hoặc là đưa cho tôi, hoặc là giữ xe lại đưa tiền, căn nhà này lúc đầu tôi cũng góp một nửa, các người dọn ra ngoài hoặc là trả cho tôi một nửa tiền mặt, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!”
Mẹ chồng kích động gào lên: “Dương Miên, cô bị điên rồi à! Cô là nhất định phải làm cho cái nhà này gà chó không yên thì cô mới vừa lòng sao!”
“Cô cô cô… tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng ly hôn! Con trai tôi lúc đầu đã bỏ ra tám vạn tám mới cưới được cô về nhà, cô trả lại cho con trai tôi thì đi đâu thì đi!”
“Nói đến chuyện này, tôi suýt thì quên, con trai lớn của bà lúc đầu nói muốn khởi nghiệp còn vay tôi mười vạn tệ, tôi vẫn chưa đòi các người, mau trả tiền…”
Lời còn chưa nói hết, mẹ chồng như phát điên xông đến túm tóc tôi.
Tôi không chịu yếu thế, dùng sức giật lại, vừa kéo vừa vặn, bà ta đau đớn kêu la thảm thiết, tôi giơ chân lên đạp mạnh vào bụng bà ta, bà ta mới chịu buông tay.
Mẹ chồng không cam lòng lại xông lên lần nữa, tôi giơ tay tát mấy cái, cầm lấy gạt tàn t.h.u.ố.c lá trên bàn, giơ cao lên, làm ra vẻ muốn đánh bà ta.
Mẹ chồng lập tức sợ đến mức không dám động đậy.
Trong lúc đánh nhau, chị dâu đã sớm chạy về phòng trốn, Vương Tông đứng ngây ra đó không dám nhúc nhích.
“Choang!” Tôi dùng sức đập mạnh gạt tàn xuống sàn nhà, “Đến đây! Tưởng tôi sợ các người sao! Tôi nói cho các người biết, tôi đã nhịn đủ rồi, tự mình không chịu giảm thai, không chịu đi khám thai, xảy ra chuyện lại muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi là mẹ nó hay bố nó vậy!”
“Tháng sau ra tòa ly hôn,anh không đến thì cứ thử xem!”
Tôi để lại câu nói đó rồi bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/duoc-voi-doi-tien/phan-4.html.]
Trong thời gian chờ đợi phiên tòa, bọn họ vậy mà lại tiếp tục giở trò.
Vương Tông và mẹ chồng tìm đến phóng viên.
Ba người họ ngồi trên ghế sofa, ôm ba đứa con gái bại não, khóc lóc kể lể trước ống kính.
“Mong những người hảo tâm trong xã hội có thể giúp đỡ chúng tôi, vợ cả của con trai tôi mang thai sinh ba, không ngờ bệnh viện kiểm tra không kỹ, khiến các cháu bị bại não, bây giờ gia đình chúng tôi áp lực rất lớn, cả nhà một tháng gộp lại tiền lương cũng chỉ được một vạn rưỡi, không thể gánh vác gánh nặng này.”
“Con dâu út của tôi biết hoàn cảnh gia đình chị dâu đang lúc, vậy mà đột nhiên lại đòi ly hôn, chúng tôi khuyên can thế nào cũng không được, cô ta còn động tay động chân với tôi, dù nói gì cũng đòi ly hôn, còn muốn lấy đi xe cộ nhà cửa, gia đình chúng tôi thật sự đã cùng đường rồi, mới phải tìm đến phóng viên báo đài, mong những người hảo tâm có thể giúp đỡ chúng tôi.”
Tin tức này vừa được đăng tải, lập tức leo lên top tìm kiếm.
Cả nhà Vương Tông tràn đầy hy vọng chờ đợi những người hảo tâm, thế nhưng chờ được không phải người hảo tâm mà là những lời mắng nhiếc của cư dân mạng.
[Không có tiền mà còn sinh nhiều thế? Trước khi sinh con không biết xem xét hoàn cảnh gia đình mình à? Nếu tôi là con dâu út, tôi chắc chắn cũng chạy mất dép! Không thì phải nuôi bọn họ cả đời.]
[Bốn mươi tuổi, sinh ba, lại không chịu giảm thai, là sợ giảm mất con trai chứ gì? Không ngờ lại sinh ra ba nàng công chúa, giờ thì trong nhà có sáu nàng công chúa lớn rồi!]
[Cười c.h.ế.t mất, lúc kêu gọi người ta quyên góp, vẫn còn không quên mắng con dâu út một câu, buồn cười thật.]
Tuy nhiên vẫn có không ít người đứng ra giúp đỡ.
[Có người mẹ nào lại muốn giảm thai chứ, đó đều là con của mình, mong mọi người đừng nói những lời vô tâm! ]
[Nhà này cũng đáng thương, nghe nói nhà con dâu út rất giàu có, rõ ràng có thể giúp đỡ một chút, vậy mà cô ta lại không muốn, thật nhẫn tâm.]
[Thật đáng thương, nếu tôi có tiền tôi nhất định sẽ giúp đỡ.]
Chuyện này càng ngày càng ầm ĩ, thậm chí còn có người tiết lộ thông tin về tôi.
Hôm đó Vương Tông gọi điện đến.
“Dương Miên, bây giờ trên mạng người ta đang mắng em ầm ầm, cảm giác này khó chịu lắm phải không? Nếu em không ly hôn, rồi lấy ít tiền ra giúp chị dâu, anh có thể đứng ra nói giúp em.”
Nghe những lời Vương Tông nói, tôi tức đến mức muốn đập điện thoại.
Kết hôn với anh ta bao nhiêu năm, tôi đã không hề phát hiện ra anh ta lại là người như vậy.
“Trước đây mẹ không phải nói muốn lấy ba đứa con đổi với em sao? Em sẽ đồng ý rồi, hôm nay anh đi làm thủ tục chuyển ba đứa trẻ vào hộ khẩu nhà anh đi, em giải quyết xong việc bên này sẽ về đưa con cho chị dâu.”
“Em nói thật chứ?” Giọng Vương Tông vô cùng kích động: “Anh, bây giờ anh sẽ đi làm thủ tục với chị dâu, Dương Miên em đừng lừa anh đấy!”
Tôi không trả lời anh ta, trực tiếp cúp máy.
Buồn cười thật, tôi đâu phải người thần kinh, chẳng lẽ tôi phải vì mấy câu nói chẳng đau chẳng ngứa trên mạng mà hy sinh cả đời mình sao?
Chưa trải qua khổ của người khác, đừng khuyên người khác làm điều thiện, nếu chuyện này xảy ra với họ, chưa biết chừng ở cữ còn chưa xong đã chạy mất dép rồi!
Vương Tông làm xong thủ tục, ba đứa trẻ đều đã nhập vào hộ khẩu nhà tôi, anh ta chụp ảnh gửi cho tôi xem, hỏi tôi khi nào có thể bế con về cho chị dâu.
Anh ta hẹn tôi ra ngoài, tôi dẫn luật sư theo, đợi rất lâu mà Vương Tông vẫn không đến.
Buổi tối về nhà, xem tin tức mới biết chị dâu xảy ra chuyện!
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0