Đông Viện Tây Viện - Chương 30
Năm Dân Quốc thứ 29, năm thứ tư của cuộc kháng chiến, Bình An và Văn Giang lên đường đến Thiểm Bắc.
Hai con người trước kia ru rú trong nhà, giờ đây mang vẻ mặt kiên nghị, đến nơi mà không ai trong chúng tôi có đủ can đảm để đi, nơi xa nhất.
Tử Thích đã bốn tuổi, vừa vẫy tay chào hai người họ, vừa hát khe khẽ: “Tay cầm s.ú.n.g nhỏ, xông pha nơi chiến trường. Một đao c.h.é.m Hán gian, một s.ú.n.g b.ắ.n quân Đông Dương.”
Cũng trong năm này diễn ra trận chiến Trăm Đoàn, quân ta giành được toàn thắng, nhất thời lòng người vô cùng phấn chấn.
Cuối năm, nhà in làm lễ cắt băng khánh thành, bán cho Sasaki.
Tối hôm trước, Đường Dịch Vân nói với tôi: “Hoan Hỷ, em có biết anh học ngành gì hồi đại học không?”
“Không biết, để em đoán xem, văn hay lý nhỉ?”
“Nói cho em biết, là hóa học.”
“Hóa học… hóa học thì sao?”
Anh ấy khẽ cười, “Hóa học là khoa học giúp vạn vật trên thế gian này vận hành.”
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ý anh ấy là gì, cho đến một tuần sau, vào ngày lô “tài liệu giáo dục” đầu tiên sắp được in xong, nhà in bỗng nhiên phát nổ.
Từ tô giới Anh, có thể nhìn thấy ánh lửa ngùn ngụt bốc lên.
Đường Dịch Vân đứng đó, nheo mắt nhìn, ngâm nga: “Người Sở một ngọn đuốc, than ôi mảnh đất cháy!”
Lấy anh ấy ngần ấy năm, giờ tôi đã có thể nhanh chóng nhận ra, anh ấy đang ngâm bài “A Phòng cung phú”.
Tôi ôm anh ấy từ phía sau: “Dịch Vân, nếu anh đã quyết định rồi, em sẽ ở bên anh.”
Anh ấy nói: “Anh có cách để em sống sót.”
“Cách gì vậy? Em sẽ không ly hôn với anh nữa đâu!” Tôi vừa cười vừa đánh yêu anh ấy một cái, rồi lại nhào vào lòng anh: “Có một đêm em mơ thấy, mình nằm cùng anh trong một chiếc quan tài.”
Sống c.h.ế.t có nhau, họa phúc cùng hưởng.
Chẳng phải đó là điều chúng ta đã nói với nhau từ thuở ban đầu hay sao?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đến giờ tôi vẫn không biết anh ấy đã làm gì với nhà in, mà Sasaki nhất thời cũng không điều tra ra.
Nhưng sau khi nhà in phát nổ thì không thể hoạt động trở lại ngay được, cũng không thể in ấn những thứ linh tinh đó nữa.
Khói lửa ngút trời ba tháng liền, thoắt cái, chiến tranh đã kéo dài thêm một năm.
Năm đó, cuộc kháng chiến chống Nhật ở miền Bắc Trung Quốc vô cùng gian khổ.
Bình An và Văn Giang tuy không gặp phải nguy hiểm nào quá lớn, nhưng thư ký họ Vu lại bị b.o.m đạn cướp mất một bên tai.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh ta ở đoàn kịch Xuân Lôi.
Khi ấy, anh ta tràn đầy nhiệt huyết, mỉm cười gọi nữ chính xinh đẹp rằng: “Ồ! Margaret!”
Giờ đây, anh ta nào biết “Margaret” đã tìm được cách ra nước ngoài lánh nạn.
Ba năm sau, khi kháng chiến thắng lợi, cô ấy trở về quê hương và kết hôn với anh ta.
Sau vụ nổ nhà in, Sasaki vẫn ngoan cố không từ bỏ ý đồ, lại chuyển mục tiêu sang nhà máy cũ.
Nhà máy cũ chuyên sản xuất vải. Anh ta ra lệnh cho Đường Dịch Vân làm một số cờ hiệu cầm tay, định phát cho người dân trên đường phố.
Ngay trước mặt hắn, Đường Dịch Vân đã châm lửa đốt nhà máy.
Lần này, anh ấy không thốt ra câu “Người Sở đốt một mồi lửa, đáng thương cho mảnh đất cháy thành tro” nữa.
Anh ấy lạnh lùng nhìn Sasaki với vẻ mặt méo mó.
Trong trí nhớ của tôi, đây là lần thứ hai anh ấy buông lời chửi rủa.
“Cút mẹ mày đi với cái nền giáo dục nô dịch! Cút mẹ mày đi với cái ‘Đại Đông Á cộng vinh’! Mày muốn in cái cờ hiệu c.h.ế.t tiệt của mày trong nhà máy của tao, muốn người Trung Quốc cúi đầu làm nô lệ cho mày à?! Đồ chó! Mày nằm mơ đi!”
Tôi biết nhà máy là tâm huyết cả nửa đời người của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi đã nói trước rồi, nếu anh ấy thực sự quyết định, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.
Nhưng Sasaki không phải là quân nhân, nếu không báo cáo lên quân đội, hắn ta không có quyền xử b.ắ.n Đường Dịch Vân.
Đợi đến khi anh ta báo cáo lên cấp trên, lệnh truy nã được ban xuống, thì Steve đã đưa ra một văn kiện, chứng minh cả gia đình chúng tôi là cư dân lâu năm ở tô giới Anh, không phải là người thuê nhà, mà là chủ sở hữu tòa nhà, do đó được sứ quán Anh bảo hộ.
Tôi biết để làm được việc này, anh ta đã phải vận dụng hết các mối quan hệ, cầu xin tất cả những người quen biết ở Anh.
Sasaki đã thất bại thảm hại trong hai nhiệm vụ ở đây.
Nghe nói, anh ta sẽ bị tập đoàn điều về Nhật Bản để chịu phạt.
Năm 1945, Sasaki cụp đuôi, vội vã bắt chuyến bay về nước, nhưng trên đường ra sân bay lại gặp tai nạn xe hơi, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tôi nhớ anh ta từng nói muốn ở lại mảnh đất này, không biết anh ra có bao giờ ngờ tới cái cách “ở lại” này không.
Cùng tháng Tám năm đó, hai quả b.o.m nguyên tử được thả xuống thành phố Nagasaki của Nhật Bản.
Ngày 15, Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện. Cuộc kháng chiến 14 năm, cuối cùng đã giành thắng lợi.
Khắp các đường phố ngõ hẻm tràn ngập tiếng cười nói, người dân tự phát đổ ra đường, vẫy cờ, hát vang bài Quốc tế ca, chào đón những người lính khải hoàn trở về.
Không khí vui mừng phấn khởi bao trùm khắp mảnh đất sau chiến tranh.
Trong các quán trà, những nghệ sĩ trẻ tuổi biểu diễn tấu hài đã sáng tác nhiều đoạn châm biếm bọn Nhật, nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán giả.
Cả gia đình chúng tôi chuyển về căn nhà cũ trước đây.
Tuy đã bị nước ngập, bị b.o.m đạn tàn phá, nhưng đó là nhà của chúng tôi, nhất định phải từ từ sửa sang lại, cả nhà lại sống quây quần bên nhau, mới đúng là một mái ấm gia đình.
Căn hộ ở tô giới Anh được chúng tôi bán rẻ, số tiền bán được đều được quyên góp cho bệnh viện để cứu chữa thương binh.
Hai nhà máy, một cái bị đốt, một cái bị đánh bom, chúng tôi – những người cả đời sống trong nhung lụa, giờ đây chẳng còn một xu dính túi, phải ngày ngày đạp xe đi dán bánh than ở nhà người ta để kiếm tiền sống qua ngày.
Nhưng họa phúc luôn đi liền với nhau.
Cũng chính nhờ những biến cố ấy, cộng thêm việc Văn Giang và Bình An đã tích cực tham gia kháng Nhật, có công lao với quân đội, nên trong mười năm kháng chiến của Cách mạng Văn hóa sau này, chúng tôi mới có thể bình an vô sự vượt qua.
Mười năm ấy, chính Văn Giang và Bình An đã cứu cả gia đình chúng tôi.
Hôm nay, tôi và Đường Dịch Vân ra phố mua đồ.
Sau khi nghèo, mua gì cũng phải tính toán chi li.
Tôi hỏi người bán hàng: “Ông chủ, thịt lợn bán thế nào vậy?”
Ông chủ nói: “Ơ? Có phải anh là người đã cho nổ tung nhà máy của bọn Nhật…”
Đường Dịch Vân xua tay: “Ông nhầm người rồi.”
“Ấy, mắt của người bán rau ở chợ là tinh tường nhất, tôi không thể nhầm được!”
Ông ta hào phóng vung dao, chặt xuống một miếng thịt lợn ngon lành: “Không lấy tiền của anh đâu!”
Đường Dịch Vân có chút ngượng ngùng: “Đừng mà, tôi mua nhiều thế này để về nhà gói bánh chẻo, mấy đứa em trai tôi sắp về rồi.”
“Về từ đâu vậy?”
“Diên An.”
“Diên An? Vậy, vậy mấy đứa em trai anh là đi đánh giặc Nhật đấy à! Cả nhà anh đều là anh hùng cả đấy!”
Ông ta lại hào phóng vung d.a.o một cái: “Vậy thì tôi càng không thể lấy tiền của anh được!”
“Không được không được, các em ấy có kỷ luật, không được lấy đâu.”
Tôi và Đường Dịch Vân nhận lấy thịt, ném tiền xuống, rồi vội vàng đạp xe chạy đi.
Người Thiên Tân thật hài hước, còn hét lên: “Chạy cái gì thế! Người không biết còn tưởng anh cướp thịt đấy!”
Comments for chapter "Chương 30"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0