Đông Viện Tây Viện - Chương 29
Bỗng nhiên, có thứ gì đó đ.â.m vào tấm ván cửa của tôi từ phía sau, suýt chút nữa hất tôi ngã nhào.
Tôi sững sờ quay đầu lại, trước mắt là một chữ vàng thật lớn – chữ “Điếu”.
Chữ dùng để cúng tế người chết.
Đây là một chiếc quan tài, không biết trôi từ đâu đến, vẫn đang liên tục đ.â.m vào tôi, giống như móng vuốt của thần chết, đang gõ cửa.
Quan tài bị vỡ một lỗ, trông giống như bị rìu chém, bên trong chứa đầy nước, có một người nằm úp mặt xuống.
Là đàn ông, cao lớn, gầy gò, trên người mặc bộ vest, giống hệt bộ vest mà Đường Dịch Vân có.
Tôi run rẩy đưa tay ra, dùng hết sức lật người đó lại, bản thân cũng vì mất thăng bằng mà ngã xuống nước.
Đó là một khuôn mặt kinh tởm, đã c.h.ế.t từ rất lâu.
May quá, không phải Đường Dịch Vân.
Tôi không hề sợ hãi, thậm chí còn vừa nôn vừa cười.
Không phải anh ấy, thật tốt quá, thật tốt quá…
Trước đây lúc mới học tiếng Trung, tôi luôn cảm thấy những thành ngữ đó thật hay, nào là “cẩm thượng thiêm hoa”, nào là “xuân phong đắc ý”…
Giờ mới thấy, thì ra “hú hồn hú vía” mới là điều tuyệt vời nhất trên đời.
Lúc này nước không chảy xiết như chiều hôm qua, tuy rằng bị rơi xuống, nhưng tấm ván cửa không trôi quá xa.
Tôi lấy hết sức bơi về phía đó, chuẩn bị tiếp tục đi tìm anh.
Ở đầu bên kia, một người phụ nữ khác cũng đang ngâm mình trong nước, bơi về phía này.
Tấm ván cửa ở giữa chúng tôi, và chúng tôi đều biết nó chỉ có thể chịu được sức nặng của một người.
Môi cô ấy tím tái vì lạnh, nhìn tôi từ xa: “Xin cô, nhường cho tôi.”
Tôi khàn giọng, khó nhọc đáp: “Tôi phải đi tìm chồng tôi.”
Cô ấy òa khóc: “Tôi đang đi tìm con gái tôi.”
Tôi đứng im. Người phụ nữ kia nói lời cảm ơn, rồi dùng hết sức bơi về phía tấm ván cửa.
Sắp đến rồi, chỉ một gang tay nữa thôi, chỉ cần cô ấy vươn tay ra…
Nhưng ngay sau đó, cô ấy thét lên một tiếng, rồi rơi xuống cống không có nắp đậy, bị dòng nước nuốt chửng ngay trước mắt tôi.
Thì ra con người ta có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy.
Nếu không ai nhìn thấy, có lẽ sẽ không bao giờ ai phát hiện ra, cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nỗi sợ hãi dâng lên ngập tràn, lan ra khắp cơ thể.
Tôi không khóc, cũng không kêu, chỉ biết bơi về phía trước một cách máy móc, bơi về phía tấm ván cửa vừa tìm lại được.
Tôi phải đi tìm Đường Dịch Vân.
Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy c.h.ế.t trong cô độc ở một xó xỉnh nào đó trên thế giới này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nếu phải chết, anh ấy phải được c.h.ế.t cùng với tình yêu của tôi!
“Hoan Hỷ!”
Tôi nghe nhầm sao?
“Hoan Hỷ! Quay lại! Hoan Hỷ!”
Đường Dịch Vân, anh đang chèo một chiếc thuyền cũ nát không biết lấy từ công viên nào không khóa cổng, ôm lấy ánh trăng tiến về phía tôi.
Tôi nghe thấy chính mình gọi tên anh.
“Đường Dịch Vân…”
“Đường Dịch Vân!”
Khi hoàn hồn lại, tôi nhận ra mình không phải đang gọi anh, mà là đang hét lên.
Tôi dùng hết sức lực, từ trong cơ thể gần như kiệt quệ, gào thét tên anh.
“Đừng sợ, ở yên đó đừng nhúc nhích.” Anh cẩn thận chèo thuyền về phía tôi, dọn dẹp tất cả chướng ngại vật trên đường: “Đưa tay ra, Hoan Hỷ, anh đỡ em, mau qua đây!”
Tôi vừa bò vừa trườn vào thuyền. Anh run rẩy ôm chặt lấy tôi.
“Ngốc ạ, anh đã lênh đênh trên biển chín năm, sao anh có thể xảy ra chuyện được?”
Anh ôm tôi thật chặt, chặt đến mức chính anh cũng rơi nước mắt. “Ai bảo em ra ngoài tìm anh chứ? Nếu em có mệnh hệ gì, anh biết sống sao đây, em còn để anh sống nữa không?”
“Hu hu, chân…”
Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy chân tôi bị thương.
“Đau không?”
“Đau! Đau lắm!”
“Anh biết rồi, anh biết hết rồi.” Anh lại ôm tôi vào lòng, tay ấn mạnh vào lưng tôi: “Em không cần phải đi, Hoan Hỷ, anh sẽ không để em đi đâu! Anh sẽ nghĩ cách cứu Văn Giang, nhà máy gì đó, cho hắn ta thì cho! Miễn là không phải xa em! Miễn là không phải xa em!”
Năm thứ ba quân Nhật đánh vào Thiên Tân, hiệu buôn bị ngập lụt, Đông Tây viện viện cũng chìm trong biển nước.
Để cứu Văn Giang, Đường Dịch Vân đồng ý gia nhập cái Hội trị an đó, rồi mở lại nhà máy.
Sau khi Văn Giang trở về, anh ta cùng Bình An quỳ xuống đất, nói lời xin lỗi chúng tôi.
Đường Dịch Vân nói: “Nói bậy, các cậu chưa từng làm gì sai! Những việc các cậu làm, là điều mà mỗi người Trung Quốc có m.á.u mặt đều nên làm!”
Mãi đến cuối tháng mười, Văn Giang và Bình An vẫn đang giúp đỡ cứu trợ.
Đường Dịch Vân nói với tôi, đợi tình hình ổn định, hai người họ muốn đến Thiểm Bắc, thì cứ để họ đi.
“Có gì mà không dám trở mặt với quân Nhật chứ!”
Sasaki muốn anh ấy dùng nhà in để in ấn “tài liệu giáo dục”, phần lớn là để tuyên truyền cái lý luận “cùng thịnh vượng” của Nhật Bản, còn có một số tài liệu dạy tiếng Nhật.
Đường Dịch Vân nói: “Anh bỏ tiền ra mua lại nhà in đi, muốn in gì thì in, anh không muốn nghe người dân mắng anh là chó Hán gian.”
Sasaki dùng cái giá rẻ mạt đến mức sỉ nhục người khác để mua lại nhà in, còn thấp hơn cả giá mà Đường Dịch Vân mua vào lúc trước.
Comments for chapter "Chương 29"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0