Đông Viện Tây Viện - Chương 28
Cuối cùng em ấy cũng leo lên được mái nhà, lập tức quay người lại, nhoài người ra từ cửa sổ trên mái: “Hoan Hỷ! Đưa tay cho em!”
Tôi bước chân khỏi ghế, chân trái vừa đặt lên thang, thì ngay sau đó, chiếc ghế bị nước cuốn trôi.
Tôi mất thăng bằng, ngã thẳng xuống nước.
“Hoan Hỷ!”
Mọi người đều gọi tôi, nhưng âm thanh dưới nước trở nên rất trầm đục, tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng, mờ ảo của Bình An.
Quá trình này thực ra rất ngắn, tôi chỉ biết mình bị rơi xuống, ngay sau đó nước tràn vào mũi và mắt, tứ chi như bị nước đẩy, trong chốc lát tôi không thể đứng dậy được.
Tôi nín thở lặn xuống nước, xòe rộng các ngón tay, cố gắng sờ soạng.
Cuối cùng tôi cũng chạm được vào chiếc tủ đầu giường bị lật, có lẽ đã bị cuốn từ phòng ngủ ra phòng khách.
Nhón chân đứng lên trên đó, vết thương bị mảnh sứ cứa hôm qua lại rách ra, nhưng dù sao cũng có thể ngoi lên thở, không đến nỗi bị nước sặc chết.
Thấy tôi còn sống, Bình An hét lên một tiếng.
Mấy người họ vừa cởi áo ngoài ra, buộc thành một sợi dây, đầu dây buộc một cục gạch, ném về phía tôi.
“Hoan Hỷ, mau bắt lấy!”
Tôi nắm chặt lấy sợi dây, gần như bị họ kéo lê về phía trước.
Cơ thể tôi đã sớm kiệt quệ, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.
May mà chiếc thang được làm bằng thép, khá chắc chắn, không bị nước cuốn trôi.
Tôi nắm lấy một bậc thang và nhanh chóng được họ hợp sức kéo lên.
Bình An gần như kiệt sức, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một dãy nhà đối diện khu tô giới giống như những quân cờ domino, lần lượt đổ sụp xuống.
Nước lũ dâng vào buổi chiều, mãi đến rạng sáng hôm sau cũng chưa rút.
Alina đang cầu nguyện, Bình An đang cho Tử Thích bú, còn tôi ngồi trên mái hiên, ôm đầu gối với đôi mắt vô hồn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thực ra tôi không biết trời sáng như thế nào, sáng từ lúc nào.
Họ nói tôi đã ngất đi một lúc, tôi đoán chắc chỉ là ngủ thiếp đi thôi.
Bị mắc kẹt trên mái nhà đã là may mắn lắm rồi.
Trong lúc đó, liên tục có người muốn trèo lên, ai trèo lên được, chúng tôi đều ra tay giúp đỡ.
Nhưng có vô số người c.h.ế.t ngay trước mắt chúng tôi.
Có người bị giẫm đạp đến chết, có người kiệt sức bị nước cuốn trôi.
Bây giờ nước đã dâng cao hơn đầu người, ai không biết bơi mà rơi xuống chắc chắn sẽ c.h.ế.t đuối.
Có người vất vả lắm mới leo lên được cột điện, nhưng lại bị điện giật c.h.ế.t bởi dây điện hở…
Những xác c.h.ế.t bị quân Nhật b.ắ.n trôi từ thượng nguồn xuống, m.á.u loang ra từng tia trong dòng nước bẩn đục.
Tất cả mọi người đều khóc lóc, Tử Thích khóc, Bình An khóc, bốn người già cũng khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhưng tôi không khóc được, tôi cứ mãi nghĩ về giấc mơ đó.
Bình An hỏi tôi: “Trại giam có bị ngập không? Anh Văn Giang có sao không?”
Đây là lần đầu tiên tôi không an ủi nó, tôi thẫn thờ đáp: “Không biết, chị phải đi tìm anh rể của em.”
Không biết cánh cửa nhà ai bị cuốn trôi, trôi nổi trên mặt nước rồi bị mắc ngang.
Tôi đứng trên mái hiên, nhìn chằm chằm vào chỗ đó, muốn nhảy xuống. Mắt tôi nhìn đến nhức nhối.
Mọi người đều ngăn tôi lại, nói: “Chị bị thương rồi, vẫn còn đang chảy m.á.u đấy.”
Nhưng tôi phải đi tìm anh ấy, tôi phải đi tìm Đường Dịch Vân…
Bình An nói: “Nhỡ tấm ván cửa đó không chịu được sức nặng của một người thì sao? Đừng làm chuyện dại dột!”
Tôi nói: “Nếu không chịu được thì chị sẽ bơi qua. Bình An, Đường Dịch Vân là chồng chị. Anh ấy ở một mình trong căn nhà cũ, mà nhà cũ lại nằm ở vị trí thấp như vậy. Nếu anh ấy chết, nhỡ anh ấy chết…”
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, đã khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Nếu anh ấy chết, thì sẽ thế nào?
Nếu anh ấy chết, Vệ Hoan Hỷ, tôi muốn làm gì?
Bỏ lại cả nhà già trẻ nhỏ để c.h.ế.t theo anh ấy sao?
Nương nhờ Sasaki làm Hán gian?
Sống tạm bợ với Steve trong tòa đại sứ Anh?
Nếu anh ấy chết, thì sẽ thế nào?
Tôi không biết, tôi chỉ biết người này không thể chết.
Trước đây tôi luôn nói, anh ấy là của tôi, mãi mãi là của tôi.
Nhưng thực ra không chỉ anh ấy là của tôi, mà tôi cũng là của anh ấy.
Cuộc hôn nhân này, từ lâu đã không còn là chuyện qua ngày đoạn tháng nữa rồi.
Tôi nhảy lên tấm ván cửa, chèo nước về phía trước một cách vô định. Máu từ vết thương thấm vào khe gỗ.
Thỉnh thoảng lại có xác mèo chết, chó c.h.ế.t trôi qua bên cạnh tôi.
Tất cả mọi người ở trên cao đều gọi tôi.
“Cô gái! Mau lên đây!”
“Nhanh lên đây chị ơi!”
Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: “Mọi người có nhìn thấy chồng tôi không? Anh ấy cao thế này, gầy thế này, mắt một mí, trên đầu mũi có một nốt ruồi. Có ai nhìn thấy không?”
“Ai nhìn thấy chồng tôi rồi?”
“Có ai nhìn thấy chồng tôi không?”
Comments for chapter "Chương 28"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0