Đông Viện Tây Viện - Chương 27
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta thốt ra câu hỏi này từ cái miệng xấu xa.
Đáp án trong lòng đã rõ ràng: Phải, tôi yêu anh ấy. Dù trong hai năm chiến tranh loạn lạc này, tình yêu tôi dành cho anh ấy vẫn ngày càng sâu đậm.
Tay run rẩy, lần đầu tiên trong đời em cảm thấy hoang mang và yếu đuối đến vậy.
“Để tôi suy nghĩ đã…”
“Chiến tranh rồi cũng sẽ kết thúc thôi, Hoan Hỷ. Chúng ta có thể cùng nhau ở lại mảnh đất này.”
Anh ta ném chiếc thìa vào cốc cà phê, phát ra tiếng “cạch” lanh lảnh: “Những kẻ ngáng đường chúng ta, rồi sẽ biến thành tro bụi.”
Không, sẽ không như vậy. Tôi thầm nghĩ.
Những người Trung Quốc dũng cảm sẽ đoàn kết lại, từng tấc đất một, đánh đuổi các người về tận quê nhà Nhật Bản.
Trên đường về, tôi ghé qua chỗ chị Tiểu Tô, xin lại thang thuốc mà trước đây tôi đã từng bốc cho cô ấy.
Vì thang thuốc này, tôi và Đường Dịch Vân đã từng cãi nhau một trận ra trò.
Chị Tiểu Tô biết tôi và Đường Dịch Vân đã không còn gần gũi nhau từ lâu, liền hỏi: “Cậu lấy thuốc này để làm gì?”
Sắc mặt tôi tái nhợt, không dám nhìn cô ấy: “Tôi xin cậu đừng hỏi.”
“Thằng quỷ nhỏ c.h.ế.t tiệt đó, hắn bảo cậu ngủ với hắn à?!”
“Đừng nói nữa…”
“Tôi sẽ nói cho Dịch Vân!”
“Đừng đi, đừng đi…” Tôi đè cô ấy xuống ghế: “Tôi sẽ tự nói với anh ấy. Cậu để tôi suy nghĩ, tôi sẽ tự nói với anh ấy.”
Tối hôm đó, do quá thất thần, tôi đã làm vỡ chiếc bình sứ, mảnh vỡ cứa vào chân khiến m.á.u chảy không ngừng.
Alina băng bó vết thương cho tôi và nói: “Phu nhân, nếu có chuyện gì không muốn người khác biết, cứ nói với Alina.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi hỏi: “Alina, vị Bá tước tiểu thư của cô chỉ thuộc về mình cô thôi sao?”
Nhắc đến Bá tước tiểu thư, mắt cô ấy sáng lên: “Bá tước tiểu thư thuộc về tất cả những người tài giỏi, tất cả những quý tộc, tất cả những người đàn ông đẹp trai nhất trên đời… nhưng cô ấy chỉ yêu mình tôi.”
Đêm đó, mẹ chồng đến phòng tôi, lôi ra gói thuốc dưới gối và hỏi: “Hoan Hỷ, nói thật với mẹ, có phải con làm vậy để cứu Văn Giang không?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào, cũng chẳng dám trả lời, bởi vì tôi nhìn thấy cha chồng đang lau súng.
Ông ấy già thật rồi, lưng còng xuống, đôi bàn tay nhăn nheo, khóe miệng còn run run.
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ, khi nào thì kháng chiến mới thắng lợi?”
Trong lòng mẹ, Tử Thích vừa mút tay vừa hát: “Chỉ sợ không kháng cự! Chỉ sợ không kháng cự!”
Cuối cùng, mẹ tôi khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi con, Hoan Hỷ. Nhỡ đâu sau này con quay về, Dịch Vân vì chuyện này mà không cần con nữa thì sao?”
Tôi mỉm cười: “Con không sợ chuyện đó.”
Nói rồi tôi thiếp đi, chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, tôi quay về Đông viện tìm Đường Dịch Vân, không hiểu sao anh ấy lại đang sửa cái quan tài cũ nát bị tôi c.h.é.m hỏng hôm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi nói: “Dịch Vân, em sợ quá, ôm em đi.”
Thế mà anh ấy lại bước một chân vào quan tài, hung dữ đuổi tôi: “Đi mau! Đi mau!”
Tôi òa khóc, giống như lúc chưa có chiến tranh, nũng nịu hỏi anh: “Em không phải là cơn bão tố của Shakespeare sao?”
Anh cau mày, nằm trong chiếc quan tài cũ nát ấy, định tự mình đóng nắp quan tài lại.
Tôi giằng co với anh, hỏi đi hỏi lại: “Em không phải là cơn bão tố của Shakespeare sao?”
Cuối cùng anh bất lực buông tay, nói với tôi: “Lại đây nào!”
Thế là tôi cùng anh nằm trong chiếc quan tài cũ nát ấy, nép mình trong vòng tay anh.
Cho đến khi tình yêu và sinh mệnh cùng nhau mục rữa.
Tôi tỉnh giấc trong im lặng, trời đã tờ mờ sáng.
Tôi cứ thế nằm đó, mắt mở thao láo, cho đến tận chiều.
Sasaki đã đặt phòng khách sạn vào buổi tối, tôi đồng ý.
Gói thuốc trong tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi vừa nghĩ đến chuyện sau khi cứu Văn Giang ra, vừa nghĩ cách giữ lại nhà máy, vừa hồi tưởng lại giấc mơ chẳng lành đó.
Cho đến khi ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, tôi nghe thấy tiếng người ta la hét bên ngoài.
“Chạy… mau… lên…”
“Lũ… lụt… rồi…”
Tôi im lặng ngồi dậy, cứng đờ quay đầu lại, và nhìn thấy toàn bộ Thiên Tân gần như đã chìm trong biển nước.
Năm Dân quốc thứ 28, để làm suy yếu lực lượng kháng Nhật, quân Nhật đã cho phá đê xả lũ, nhấn chìm hơn nửa thành phố Thiên Tân.
“Lên mái nhà, Bình An, bế con cẩn thận, nhanh lên mái nhà!”
“Cha! Mẹ! Chạy mau! Mau lên mái nhà!”
Cả căn nhà ngoài tiếng la hét của tôi ra, chỉ còn lại tiếng nước gào thét như quỷ khóc thần sầu.
Alina giơ Tử Thích cao trên đỉnh đầu, vừa chạy như một cái máy, vừa lẩm bẩm: “Tận thế đến rồi sao? Có phải tận thế đến rồi không?”
Dòng nước lũ ập vào phá tung cánh cửa, nhanh chóng ngập đến chân bàn.
Tôi đứng trên ghế, dùng cán chổi lau nhà cố sức đẩy bật cửa sổ trên mái, kéo thang xuống: “Mau lên đây! Lên trên này!”
Cha mẹ đứng ngây ra đó, hốt hoảng nhìn quanh, nhìn dòng nước ào ạt tràn vào nhà, đập vỡ tủ gỗ, tạo nên những con sóng dữ dội.
Số tiền riêng mà họ dành dụm cho Tử Thích được bọc trong vải, rơi ra từ trong tủ, lập tức bị nước cuốn trôi.
Bình An kéo hai người đã sớm sợ đến ngây dại: “Mẹ, đừng lấy gì nữa! Nước vào rồi!”
Sau khi dìu bốn người già lên mái nhà, tôi dùng hết sức kéo Bình An – dòng nước xiết đã ngập đến ngực em ấy, có thể cuốn em ấy đi bất cứ lúc nào.
“Nhanh lên! Bình An! Cố lên!” Tôi run rẩy đưa tay, gào thét kéo nó: “Lên đi, mau lên đi!”
Comments for chapter "Chương 27"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0