Đông Viện Tây Viện - Chương 25
Trong suốt nửa năm đó, tôi và Đường Dịch Vân chỉ gặp nhau vỏn vẹn hai lần.
Một lần là ở thư viện, tôi ngồi cách anh ấy một chỗ.
Tôi kẹp bức thư đã viết sẵn vào trong một cuốn sách, anh ấy đọc xong thì viết thư trả lời, kẹp lại vào cuốn sách, tôi đợi anh ấy đi rồi mới đến lấy.
Chính trong thời khắc này đây, tôi đã viết cho anh ấy câu nói đó: “Mong rằng tình yêu của anh sẽ cùng mục ruỗng với sinh mệnh của em”.
Anh ấy hồi âm: “Niềm vui cuộc sống của anh, sau khi chia tay em, trái tim lại bắt đầu cuộc phiêu bạt tìm kiếm dấu vết trên biển cô đơn, nó trôi đi trôi lại, rồi trôi đến bên em. Còn thân xác này, thân xác này cũng muốn nhanh chóng cưỡi gió chiến thắng, bay đến bên em”.
Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là ở đám tang của một người – Tiểu Mai Lĩnh.
Hôm đó, có một vị tư lệnh người Nhật tổ chức sinh nhật, chọn Tiểu Mai Lĩnh đến hát.
Tiểu Mai Lĩnh vốn yếu đuối, hôm đó lại lần đầu tiên đóng vai Nhạc Phi.
Khi xe của quân Nhật đến đón cậu ấy, cậu ấy đã hóa trang xong, đứng hiên ngang trên sân khấu.
“Mộng lớn đói ăn thịt giặc Hồ, cười nói khát uống m.á.u Hung Nô! Ông Mai này cả đời bán giọng, nhưng thề có c.h.ế.t cũng không hát cho lũ người Nhật các người nghe!”
Cậu ấy nuốt một cục than đỏ rực vào miệng, rồi bị câm.
Vị tư lệnh kia tức giận, đày cậu ấy vào nhà ngục.
Chị Tiểu Tô đã dùng hết mọi quan hệ để cứu cậu ấy ra, nhưng khi được cứu ra, cậu ấy đã bị tra tấn đến thoi thóp.
Cậu ấy khàn giọng, ngã vào lòng chị Tiểu Tô, nói với cô ấy: “Linh Linh à, cục cưng của tôi ơi, từ khi chị ly hôn, đêm nào tôi cũng đếm lại xem mình đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nhưng đếm thế nào cũng thấy không đủ để cưới chị. Bây giờ tôi xuống dưới đó tích đức trước, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt, là có thể cưới chị rồi.”
Lúc Tiểu Mai Lĩnh còn sống, tôi không thấy chị Tiểu Tô để tâm đến cậu ấy nhiều lắm, nhưng giờ cậu ấy mất rồi, chị ấy lại tổ chức tang lễ rất long trọng, mời đến tất cả những người có m.á.u mặt mà cô ấy quen biết.
Tôi và Đường Dịch Vân ngồi cách nhau một chiếc bàn, nỗi nhớ nhung trong tôi gần như vỡ òa, nhưng tôi lại cảm thấy không nên nói chuyện yêu đương trong đám tang của một người bạn.
Vợ con của thư ký cũ của anh ấy, thư ký Lưu, vốn đã về quê, đáng lẽ phải thoát khỏi nạn b.o.m đạn, nhưng không hiểu sao, bà ấy vẫn không quên được người đã từng cưu mang mình, luôn muốn đến thăm anh.
Vì vậy, tin bà ấy c.h.ế.t vì đạn lạc, mãi đến sau khi kháng chiến thắng lợi mới truyền đến tai chúng tôi.
Em trai của chị Tiểu Tô, cậu Tiểu Tô, đang học ở Đại học Nam Khai.
Trước đó, trường học bị người Nhật đổ dầu đốt phá, cậu ấy đã quyên góp một số tiền lớn để giúp đỡ nhà trường khắc phục hậu quả.
Cậu ấy nói rằng, kháng chiến chính là có tiền góp tiền, có sức góp sức, có lòng thì ở đâu cũng có thể tham gia kháng chiến.
Lý thiếu gia, người bạn thường xuyên đi cùng Tiểu Tôthiếu gia, lại không được may mắn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Khi ra đường dán truyền đơn, cậu ấy bị người Nhật cắt gân tay.
Nếu không phải gia đình có quan hệ rộng, e rằng đến mạng sống cũng khó giữ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Arlina đã từng trải qua một cuộc chiến tranh, và giờ đây, chiến tranh lại một lần nữa xé toạc vết thương lòng của cô ấy.
Gần đây, cô ấy bắt đầu tìm đến rượu để giải sầu.
Sau khi nghĩ đến tình hình của mọi người, tôi ngẩng đầu lên, thấy khách khứa đã ra về hết, chỉ còn Đường Dịch Vân vẫn ngồi đó, cách tôi một chiếc bàn.
“Sao, ba năm qua vẫn chưa nhìn đủ à?”, anh ấy mở lời trêu chọc.
“Ừ, muốn ngắm anh cho kỹ, nhìn thế nào cũng không đủ.”, tôi đáp.
“Vậy em nói xem, anh đẹp chỗ nào?”, anh ấy hỏi.
Tôi nói: “Gió mát trên sông, trăng sáng trên núi, đều là kho báu vô tận của tạo hóa.”
Anh cười lớn: “Văn chương của em tiến bộ nhiều đấy, làm thầy giáo như anh thấy thật an lòng.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Quả thật là nhờ anh chỉ dạy tận tình mà.”
Anh chống cằm, thở dài, vẻ mặt thoáng chút bất cần đời như ngày xưa: “Haiz, em không có ở đây, anh chỉ có thể ôm trăng ngủ thôi.”
Tôi liếc xéo anh: “Đáng đời, ai bảo anh ly hôn với em.”
“Tối nay anh…”, anh định nói gì đó.
“Bớt giỡn.”, tôi khoanh tay: “Nếu không phải là của em, dù chỉ một chút cũng không lấy.”
“Vừa mới khen em được hai câu, đã đem ra đây khoe khoang với anh rồi!”, anh cười.
“Dịch Vân.”
“Hửm?”
“Lần sau chúng ta gặp lại, có lẽ phải đến năm sau rồi.”
“Phải rồi nhỉ, sắp năm mới rồi.”
“Ừ, chúc anh năm mới vui vẻ.”
“Anh cũng yêu em.”
Comments for chapter "Chương 25"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0