Đông Viện Tây Viện - Chương 23
Hai năm trôi qua, tôi đã nhận biết được thêm rất nhiều chữ Hán, nhưng đoạn văn này lại đọc rất chậm.
Con cháu Viêm Hoàng giữ đất tổ có thể làm mồ.
Con cái Trung Hoa đổ m.á.u bảo vệ quốc gia.
Thề sống c.h.ế.t với cầu Lư Câu.
Tay tôi khẽ run lên.
Đường Dịch Vân hiếm khi châm một điếu thuốc: “Ngoan ngoãn nghe lời, Hoan Hỷ, ký vào thỏa thuận đi, chiều nay em đưa Văn Giang và mọi người đi trước, đến tối, anh sẽ cho người đưa hai bên gia đình sang đó.”
Người Nhật không thể vào tô giới, anh bỏ ra rất nhiều tiền mua căn hộ ở tô giới, chính là để tôi đưa cả nhà đi lánh nạn.
Tôi nói: “Vậy, vậy còn anh?”
“Anh phải trông coi căn nhà, Đông Tây viện viện bao nhiêu năm nay, không thể bỏ được.”
“Không phải, Dịch Vân, chúng ta có thể ra nước ngoài…”
Đường Dịch Vân xua tay: “Hoan Hỷ, chúng ta đều là những người đã từng chịu khổ ở nước ngoài, thà yêu một nắm đất quê hương, còn hơn vàng bạc châu báu nơi đất khách quê người.”
“Nhưng mà, em, em không yên tâm để anh ở lại một mình, Dịch Vân, để Văn Giang đưa mọi người đến tô giới, em ở lại cùng anh, được không?”
“Không được, Hoan Hỷ, nhất định phải ly hôn.”
Ly hôn rồi mới có thể chia gia sản, cửa hàng tách ra, trên dưới Đường gia mới được an toàn.
Bây giờ người Nhật đã đánh vào rồi, sau này muốn không làm ăn với các tập đoàn tài chính Nhật Bản là điều không thể.
Cửa hàng cho bọn họ thì cho bọn họ, chỉ cần nhà máy còn, đợi đến ngày chiến tranh kết thúc, vẫn có thể làm lại từ đầu, cả nhà sẽ không đến mức không có cơm ăn.
Vì vậy anh mới muốn đưa nhà máy cho tôi, giữ cửa hàng lại trong tay mình.
Rõ ràng là muốn nói với người Nhật: Tôi chỉ có một mình, cứ nhắm vào tôi mà đến.
Tôi đứng đó, từng chút một gỡ rối mớ bòng bong trong đầu, hiểu ra tất cả ý định của anh.
Mắt rất khô, mí mắt sưng húp không thể nâng lên được, hình như đã khóc, đưa tay lên sờ, trên mặt quả thực ướt đẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Đường Dịch Vân đi tới ôm tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi dỗ dành: “Em xem, anh đã bảo là không nói cho em biết, cuối cùng lại khiến em khóc rồi.”
Tôi nghiến răng, không để lộ tiếng khóc: “Em biết rồi, Dịch Vân, em ly hôn.”
Không ly hôn thì biết làm sao? Trong nhà có bốn người già, một người què, một tiểu thư khuê các, còn có một đứa trẻ chưa cai sữa.
Đứng sau những người này, làm sao đấu lại người Nhật?
“Hoan Hỷ, anh biết em, em không phải là người không có đàn ông thì mất phương hướng.” Ngập ngừng một chút, giọng anh cũng hơi run: “Nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi với em.”
“Em nói cho anh biết, đợi tình hình ổn định, anh phải tái hôn với em đấy.”
“Đương nhiên, anh sẽ cầu xin em lấy anh.”
“Anh mãi mãi là của em!”
“Phải, chúng ta còn phải sống với nhau cả đời mà.”
Chiều ngày 8 tháng 7, tôi và Đường Dịch Vân đã hoàn tất thủ tục ly hôn.
Tối hôm đó, Đường Dịch Vân đưa cha mẹ hai bên đến cùng nhau, trên đường đi, nói qua về dự định hiện tại – không nói chuyện ly hôn, chỉ nói để họ đi theo tôi lánh nạn vài ngày, anh lo liệu xong việc làm ăn bên ngoài sẽ qua đó.
Ngoại trừ lần khóc ở Đông viện, sau đó tôi không khóc nữa, bận rộn đủ việc, thực ra chỉ là đang cố gắng gượng.
Ngày 9 tháng 7, Đường Dịch Vân đóng cửa nhà máy, phát tiền trợ cấp thôi việc cho công nhân, có kẻ tay sai hỏi anh, có phải anh không muốn làm ăn với quân đội hoàng gia không?
Anh nói anh nghĩ nhiều rồi, sao có thể chứ?
Cửa hàng vẫn mở cửa, nếu họ thực sự đến, tôi rất hoan nghênh.
Ngày 10 tháng 7, thư ký Tiểu Vu từ chức, anh ta nói muốn tham gia quân đội, hiện giờ tiền tuyến đang rất cần những người trẻ tuổi như anh ta, có thể chiến đấu, lại có thể làm phiên dịch.
Khi từ chức, anh ta nói với Đường Dịch Vân, Đường tiên sinh, đi theo ngài hai năm, tôi không dám nói mình biết ngài là người như thế nào, nhưng tôi biết ngài chắc chắn không phải loại người đó. Chúng ta đều giống nhau, dù là Hoa kiều, hay là du học sinh, chúng ta đều là người Trung Quốc.
Ngày 12 tháng 7, ga Thiên Tân, ga Đông và các tuyến đường giao thông quan trọng lần lượt thất thủ, tình thế nguy cấp như trứng mỏng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ngày 15 tháng 7, Văn Giang vô cùng bất mãn với việc Dịch Vân định hợp tác làm ăn với người Nhật, thậm chí còn viết thư cho Dịch Vân với nội dung đầy phẫn uất: “Hận không thể c.h.ế.t trận khi chống Nhật, để đến hôm nay phải chịu nhục nhã thế này. Đất nước lâm vào cảnh khốn cùng mà anh vẫn hành động như vậy, em còn tiếc gì cái mạng này nữa!”.
Comments for chapter "Chương 23"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0