Đông Viện Tây Viện - Chương 20
Cuộc chiến tranh lạnh kéo dài sáu ngày cuối cùng cũng đi đến hồi kết vào ngày thứ bảy.
Hôm ấy, nhà có khách.
Đường Dịch Vân không quen biết người này, nhưng anh ta lại là người quen cũ của tôi.
Đó chính là người bạn trai cũ thời tôi còn du học ở Anh, giờ anh ta sắp tới làm việc tại Đại sứ quán Anh.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Đường Dịch Vân, anh ta đã thẳng thừng tuyên bố mối quan hệ của chúng tôi: “Xin chào, tôi là bạn trai cũ của Hoan Hỷ, tôi tên là Steve.”
Tuy trên mặt tôi vẫn đang cười, nhưng người thì đã toát hết cả mồ hôi.
Nếu là trước đây, anh ta đến lúc nào cũng được, đằng này lại đúng vào lúc vợ chồng tôi đang chiến tranh lạnh, tôi thầm nghĩ người này đúng là không biết nhìn mặt, lại còn chọn đúng thời điểm này để đến nữa chứ.
Đường Dịch Vân nghe anh ta nói vậy, cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác đáp lại một câu: “Sorry. No English.”
Giọng điệu của anh ấy không những chẳng giống tiếng Anh chuẩn, mà còn pha cả giọng địa phương Thiên Tân nữa chứ.
Anh ấy đúng là diễn kịch giỏi thật, vậy mà lại giả vờ không hiểu tiếng Anh, nếu tôi không phải là người hiểu rõ anh ấy thì có khi đã tin rồi.
Steve thì luôn cho mình là thông minh nhất, lại còn nghĩ người khác đều ngốc nghếch, nghe xong liền cười khinh bỉ, kiểu như “Sao em lại đi lấy một người chẳng có học thức gì vậy?”.
Tôi tự nhận mình cũng là người từng va chạm nhiều, lăn lộn trong đám đàn ông, vậy mà cảnh tượng này quả thật là lần đầu tiên tôi gặp phải.
Biết Đường Dịch Vân không hiểu tiếng Anh, Steve càng thêm vênh váo: “Lâu ngày gặp lại, cô không ôm tôi một cái sao?”
Tôi cười mà như mếu, nói: “Nhập gia tùy tục thôi, tôi chắp tay chào anh vậy.”
Đến lúc chuẩn bị bữa tối, Đường Dịch Vân cuối cùng cũng chủ động nói với tôi câu đầu tiên sau mấy ngày chiến tranh lạnh.
“Sao anh lại có cảm giác, người này hình như vẫn còn tình cảm với em nhỉ?”
Haizzz, thôi được rồi, đã nói ra thì còn không bằng im lặng, giờ thì hay rồi, ăn sủi cảo cũng chẳng cần chấm giấm nữa.
Trong lòng tôi gào thét “không ổn rồi”, nhưng ngoài miệng vẫn phải cố gắng che giấu: “Có sao? Em vốn là người chậm hiểu, chẳng cảm nhận được gì cả.”
“Hừ, trì độn là bệnh đấy…” Anh ta liếc xéo tôi một cái, rồi thay đổi nét mặt, tươi cười đi về phía phòng ăn: “Để anh chữa cho em, em sẽ có cảm giác ngay thôi.”
Bữa cơm này khiến tôi ăn không ngon, cứ như nhai phải thủy tinh vậy.
Đường Dịch Vân cứ giữ nguyên một chiến lược: Không hiểu, không biết, hai người cứ tự nhiên.
Steve rõ ràng biết một chút tiếng Trung, nhưng biết anh ta không hiểu, vẫn cố tình dùng tiếng Anh nói với tôi: “Anh đã viết cho em hơn chục lá thư, tại sao em không hồi âm?”
“A, không biết nữa, chắc bị thất lạc rồi…”
“Anh đến vì em đấy, Hoan Hỷ, anh đã từ bỏ cơ hội thực tập ở ngân hàng Barclays, quyết định đến làm việc tại đại sứ quán ở Thiên Tân.”
“Ha, anh thật thích nói đùa…”
“Hoan Hỷ, mặc dù em chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh cảm thấy em vẫn còn yêu anh.”
Đường Dịch Vân suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là đã bật ra một tiếng cười lạnh khinh bỉ.
Giây tiếp theo, anh đứng dậy đi đến bàn trà rót một cốc nước, dùng tiếng địa phương Thiên Tân mắng một câu: “Đồ ngu.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh chửi tục, không hiểu sao, lại khiến tôi nổi hết da gà.
Steve nghe thấy anh nói, nhưng không biết anh ta nói gì: “Hoan Hỷ, anh ta nói gì vậy?”
Tôi nghiến răng: “Khen anh đấy.”
Steve chẳng mảy may nghi ngờ, lại đổi giọng thành thật: “Hoan Hỷ, giờ anh đã theo em đến đây, em có đồng ý ly hôn vì anh không?”
Phụt– Tôi ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem, suýt chút nữa thì tắt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa, nhưng anh ta vẫn chớp chớp đôi mắt to như mắt bò: “Hoan Hỷ, em có đồng ý ly hôn vì anh không?”
Đúng lúc này, Đường Dịch Vân đi về, thong thả đặt cốc nước xuống, quyết tâm diễn cho trót: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Lúc này mà không bày tỏ lập trường, sau này sẽ chẳng còn vở kịch nào để diễn nữa, tôi vội vàng nói: “Steve, em không có ý định ly hôn, em và chồng em rất yêu thương nhau.”
Steve nghe xong, khoa trương xòe hai tay ra: “What a pity!”
Sợ tôi không nghe thấy, anh ta lại dùng tiếng Trung ngọng nghịu nói hai lần: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Đường Dịch Vân chậm rãi, lại có chút hèn hạ tiếp lời: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Anh ta một hơi uống cạn cốc nước lạnh, khi nói chuyện, đã đổi sang giọng Anh lưu loát: “Anh không ở lại Anh thực tập cái chỗ thực tập vớ vẩn kia, thật đáng tiếc.”
Steve thậm chí còn không uống trà sau bữa ăn đã bỏ đi, chắc là cũng xấu hổ lắm.
Tôi còn xấu hổ hơn anh ta, trong lòng mắng anh ta lắm chuyện, quay lại tìm Đường Dịch Vân, phát hiện người này đã về phòng, vừa nghe đĩa hát, vừa đứng bên cửa sổ huýt sáo.
Từ khi Bình An mang thai, anh đã bỏ thuốc lá, nên cứ động một tí là huýt sáo.
Tôi đứng trước cửa phòng anh, vịn khung cửa nhìn vào trong, anh liếc tôi một cái, đi tới đóng cửa lại.
Bài hát trong máy hát cứ lải nhải, tên bài hát là “Giả vờ đứng đắn”.
Giả vờ đứng đắn, giả vờ đứng đắn, Đôi mắt anh đã sớm, Liếc qua liếc lại, Lén lút nhìn không ngừng. Xấu hổ, xấu hổ, Cái gì gọi là xấu hổ? Muốn yêu em, muốn yêu em, thì anh cứ thoải mái bày tỏ, Đừng có giả vờ như thế, mặt mày nhăn nhó.
Không biết là do bài hát này khai sáng, hay là do bị Steve kích thích, tối hôm đó, Đường đại thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng ra tay đẩy cửa phòng tôi đang khép hờ.
Nghe thấy tiếng động, tôi bật đèn ngủ, nhìn thấy anh, nhất thời không biết nói gì.
Thế là anh mở lời trước: “Cửa cũng không biết khóa, không sợ trộm à?”
Cửa chính đương nhiên là đã khóa rồi, cửa phòng ngủ chưa bao giờ khóa cả – lời này của anh rõ ràng là đang tự bào chữa.
Tôi ngẩn người ra một chút rồi nhào tới, trách anh ta một câu: “Em còn đang muốn dụ anh đến ‘ăn trộm’ đây này, anh cũng chẳng biết đến!”
Anh cười, cuối cùng cũng nói một câu mềm mỏng: “Lời đã nói ra rồi, sợ đến rồi em không cho chạm vào.”
“Sao lại thế được, em nhớ anh lắm đấy.”
“Nói kỹ hơn xem nào, nhớ chỗ nào?”
Đây nào phải là câu hỏi có thể trả lời bằng miệng?
Nói không bằng làm.
Đến nửa đêm về sáng, mơ mơ màng màng sắp ngủ, tôi nói với anh: “Thực ra thuốc kia là…”
Vòng vo tam quốc, đều là do thuốc này gây ra, anh nghe xong thì hơi khó chịu: “Không nói nữa, chuyện qua rồi.”
“Thuốc đó là lấy cho chị Tiểu Tô.”
Sự đã đến nước này, vì hôn nhân của tôi, cũng chỉ đành bán đứng cô ấy: “Nếu anh không tin, ngày mai em sẽ gọi cô ấy đến nhà, để cô ấy tự nói với anh.”
Đường Dịch Vân nhìn tôi một cái: “Thật không?”
“Thật, ngày mai em sẽ để cô ấy đến, đưa thuốc cho côấy trước mặt anh.”
Đường Dịch Vân không biết đang nghĩ gì, một lúc sau nói với tôi: “Vừa hay, để cô ấy đến đánh vài vòng mạt chược, tiện thể giới thiệu cho hai người một người.”
Tôi không hiểu ý anh: “Đánh mạt chược?”
“Ừ, em không biết chơi à?”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Biết thì biết, nhưng chơi không giỏi lắm, sợ thua tiền.”
Lúc đó, anh cười đầy ẩn ý: “Anh lại sợ em không thua đấy.”
Comments for chapter "Chương 20"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0