DÒNG ĐỜI LẠC LÕNG FUll - chương 3
8
Tôi dẫn Chu Noãn đến “Dạ Sắc”.
Một tụ điểm ăn chơi đúng nghĩa.
Là nơi người ta tiêu tiền như nước.
Nhưng cũng là thiên đường của phụ nữ.
Tôi gọi tám nam người mẫu, ai nấy đều cao ráo, sáu múi, mặt mũi thì khỏi bàn — đẹp như tượng tạc.
“Sao? Mấy anh chàng này được không?”
Tôi cạn thêm ly nữa, mặt lờ đờ liếc nhìn Chu Noãn đang co người trên sofa.
Cô ấy co lại như con mèo nhỏ, nhưng ánh mắt thì cứ đảo quanh mấy anh chàng, rõ ràng là bị hút hồn.
Tôi xoa đầu cô ấy.
Ngốc thật.
Đến cả người ta cũng chẳng thấy được cô, mà vẫn không dám thả lỏng.
“Này mấy anh.”
Tôi chỉ tay: “Bốn người qua đây, bốn người ngồi bên kia.”
Chẳng mấy chốc, mỗi bên tôi đều có bốn người mẫu ngồi kè kè.
Tôi nhìn mấy người đối diện:
“Các anh ngồi xa nhau ra một chút.”
Rồi tôi đẩy Chu Noãn một cái:
“Qua đó đi? Muốn chơi đàn ông còn phải tôi dạy nữa hả?”
Chu Noãn bị đẩy lảo đảo, ngã vào giữa đám trai đẹp.
Chỉ là…
Chỉ là… con bé ngốc lại xuyên qua người họ, chẳng sờ được, chẳng chạm được.
Mắt tôi đỏ ửng:
“Xin lỗi… tôi quên mất… giờ cậu chỉ còn cái tâm hồn, mà chẳng còn thân xác.”
Tám người mẫu nhìn tôi lảm nhảm một mình, tuy có hơi kỳ quặc nhưng không ai lên tiếng.
Bắt đầu cụng ly, mời rượu.
Tôi vừa hay cũng khát, liền không từ chối ai cả.
Uống rồi lại uống, mắt tôi bắt đầu hoa lên, như thể có bóng đôi trước mặt.
Tám người đàn ông… dường như biến thành mười sáu.
“Ơ? Sao lại nhiều ra mấy người thế này?”
Tôi lắc lắc đầu:
“Một, hai, ba… tám, chín, mười ba…”
“Không đúng! Thật sự là nhiều hơn rồi đấy nhé! Tôi nói cho các anh biết, tôi chỉ gọi tám người, đừng có mà tính thêm tiền boa!”
Tôi lại bắt đầu đếm:
“Một, hai… mười ba, mười bốn, mười lăm…”
Chu Noãn thở dài, nhìn tôi:
“Thắng Nam, đừng uống nữa… tụi mình về đi.”
Tôi ôm vai cô ấy:
“Về gì mà về? Còn chưa uống xong mà, nào, uống với tôi!”
“À đúng rồi, quên mất là cậu không uống được nữa… Vậy ngửi một ngụm đi, ngửi mùi cũng tính là uống rồi, nào…”
Tôi đưa ly rượu lên mũi cô ấy, lại thấy cô ấy chỉ đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy xót xa.
Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống:
“Đồ đáng ghét, Chu Noãn… Noãn Noãn, A Noãn, bé cưng… cậu uống đi mà…
Không phải đã hứa rồi sao? Đợi tôi về, tụi mình sẽ gọi tám anh người mẫu, không say không về mà?
Đồ chết tiệt, cậu thất hứa, cậu gạt tôi… gạt tôi…”
Trong cơn quay cuồng, tôi có cảm giác ai đó đang vác tôi lên vai.
Tôi nhìn thấy Chu Noãn… đang lộn ngược!
Tôi bật cười:
“Chu Noãn, cậu còn biết nhào lộn nữa à?
Biến lại đi, tôi chóng mặt lắm rồi đó.”
Tôi vươn tay ra, quơ quào trong không khí, nhưng rất nhanh bị ai đó giữ chặt lại.
Đầu tôi lắc lư, dạ dày cuộn lên dữ dội, rồi tôi nôn thốc nôn tháo ra ngoài.
Trước khi ngất đi, tôi lờ mờ thấy một gương mặt đẹp trai đến mức tàn khốc — đang đen sì nhìn tôi.
Tôi giơ tay, tát cho một phát:
“Mày là con ma nào? Dám giả dạng thành Phó Yến mê hoặc tao? Đáng đánh!”
9
Hôm sau.
Tôi nhìn Phó Yến đang dựa vào khung cửa, mặt lạnh như tiền nhìn tôi — chỉ ước gì mình có thể chui tọt vào trong chăn trốn.
Đáng tiếc, anh ta hình như đoán được suy nghĩ đó, kéo phăng cái chăn xuống đất.
“Ơ… Lâu quá không gặp ha.”
Tôi đưa tay chào gượng gạo, cười khổ.
“Không phải cô từng nói… sẽ không bao giờ quay lại nữa sao?”
Phó Yến nhìn tôi, giọng lạnh như băng.
Tôi nghẹn họng.
Đúng.
Tôi từng nói thế.
Nhưng giờ thì sao?
Tôi thu lại nụ cười, lặng lẽ mặc áo khoác rồi xoay người định rời đi.
“Không có gì muốn nói với tôi à?”
Vừa bước ngang qua, Phó Yến nắm chặt lấy cổ tay tôi:
“Tô Thắng Nam! Tôi đang hỏi cô đó!”
Toàn thân tôi khựng lại, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi mới nói:
“Tôi không định ở lại lâu đâu, một tháng rồi đi.”
Một tháng là đủ để tôi xử lý xong cặp đôi cặn bã kia.
Xong chuyện, tôi sẽ rời đi.
Cả đời này… cũng không quay về nữa.
Tôi bước đi, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, càng lúc càng đau, như thể anh ta muốn bẻ gãy nó.
Tôi nhíu mày, vừa định kêu lên thì đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc, ấm áp.
“Tô Thắng Nam, đồ nghiệt duyên này!
Đã về rồi thì đừng hòng bỏ đi nữa!”
Chưa kịp vùng vẫy, cằm tôi bị bóp nhẹ, môi anh ấy lập tức phủ xuống.
Tôi giãy dụa hết sức, nhưng dù tôi từng luyện ba năm quyền anh, ở trước mặt người đàn ông này, lực đạo của tôi như muỗi đốt inox — chẳng ăn thua gì.
Cho đến khi tôi gần như nghẹt thở, anh ấy mới dừng lại, ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào làm một với cơ thể mình:
“Lần này, có chết tôi cũng không buông tay.
Cô đừng mong rời khỏi tôi nữa.”
…
Tôi mặt đỏ như cà chua bước ra phòng khách, mới thấy Chu Noãn đang ngồi trên sofa, nhìn tôi với ánh mắt đầy mãn nguyện.
10
“Hai người làm hòa rồi à?”
Tôi khựng lại, dần thu lại nụ cười:”Làm hòa gì chứ… cũng chỉ vậy thôi.”
Chu Noãn thở dài:
“Thật ra cậu không cần phải ôm hết những chuyện năm đó vào mình đâu… chuyện đó vốn dĩ không phải lỗi của cậu.”
Tôi im lặng một lúc, rồi mới khẽ nói:”Thầy bói bảo tôi là mệnh ‘Thiên sát cô tinh’… cả đời này định sẵn sẽ cô độc.”
“Năm đó tôi không tin, nên mới bất chấp tất cả để ở bên anh ấy.”
“Nhưng anh ấy suýt nữa đã mất mạng.” Tôi quay sang nhìn Chu Noãn. “…Cậu biết không? Tôi không thể đánh cược. Vì nếu thua, cái giá phải trả… là thứ tôi không chịu nổi.”
Cũng vì vậy mà mấy năm trước, tôi đã chia tay với Phó Yến và rời khỏi nơi này.
Chu Noãn còn định nói gì đó, nhưng tôi phất tay ngăn lại:
“Chuyện của tôi để sau đi. Giờ cậu định tính sao?”
Chu Noãn mấp máy môi.
“Thật ra… mình sớm đã biết chuyện giữa anh ta với con nhỏ kia rồi.
Mình từng cãi, từng làm loạn, từng gào khóc điên cuồng…
Nhưng mà… khi một người không còn yêu mình nữa, thì ngay cả việc mình thở… cũng là sai trái.”
Chu Noãn ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy hoang mang:
“Thắng Nam, mình đã từng đề nghị ly hôn.
Mình muốn cả hai được giải thoát. Mình nghĩ… cho dù không còn yêu nhau, thì cũng nên chia tay trong yên bình.
Nhưng anh ta không chịu.”
Chu Noãn sụp đổ, hai tay ôm mặt khóc nấc:
“Anh ta nói mình vô lý.
Nói mình rảnh rỗi nên mới gây chuyện.
Nói tâm tư mình bẩn thỉu…”
Tôi gồng mình kìm nước mắt.
Nhưng Chu Noãn vẫn chưa dừng lại:
“Mình không hiểu nổi. Thật sự không hiểu nổi.
Tại sao đã không còn yêu, đã có người khác trong lòng, mà vẫn phải giả vờ si tình, ép mình kẹt trong cuộc hôn nhân không lối thoát này?
Thắng Nam… thật ra, mình chết từ lâu rồi.
Chết từ ba năm trước… không, có khi là từ năm năm trước.
Chết trong cuộc hôn nhân mà mình dùng hết sức vùng vẫy vẫn không thể thoát ra…”
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Lục Thành…
Anh thật sự đáng chết!
“Anh ta giết cậu — đó là sự thật. Cho dù không có bằng chứng, tôi cũng sẽ bắt hắn phải trả giá.”
Tôi đã liên hệ với bể bơi.
Nhưng họ nói camera giám sát hôm đó bị hỏng, nên hoàn toàn không quay được cảnh Lục Thành đạp Chu Noãn xuống nước.
Điều kỳ lạ là, Chu Noãn đã ở trong nước tới ba, bốn phút.
Ngay lúc cô ấy định bơi lên, nước trong hồ mới bắt đầu rút xuống.
Và cũng chính lúc đó, chân cô ấy bị kẹt vào ống thoát nước, không thể ngoi lên được nữa.
Mà bể bơi đó là loại nước ấm tuần hoàn, vệ sinh kỹ lưỡng, thường nửa tháng đến một tháng mới thay nước một lần.
Ấy vậy mà trùng hợp thay, đúng ngay thời điểm Chu Noãn bị đạp xuống hồ, hệ thống bắt đầu… xả nước.
Nếu nói chuyện này không có ai giở trò… tôi tuyệt đối không tin!
Chỉ tiếc là camera hỏng, tôi hoàn toàn không biết được kẻ ra tay là ai.
Bỗng điện thoại tôi rung lên.
Là một đoạn video do Phó Yến gửi tới.
Tôi ngẩng lên — thấy anh đang đứng tựa cửa, ánh mắt nửa tùy ý nửa nghiêm túc:
“Tô Thắng Nam… đến bao giờ em mới học được cách dựa vào anh đây?”
Tôi không nói gì.
Chu Noãn huých vai tôi, nhắc nhở.
Tôi lườm cô ấy một cái, rồi thu lại ánh mắt, bấm vào video.
Trong đoạn video, mọi chuyện ở bể bơi hôm đó được ghi lại rõ ràng.
Điều đáng tiếc là… vị trí Lục Thành đạp Chu Noãn lại đúng ngay điểm mù của camera, không quay được gì.
Nhưng may mắn thay — sau khi Lục Thành và con nhỏ kia rời đi, camera đã ghi lại cảnh cô ta… quay lại lần nữa.
Và nơi cô ta đến — chính là chỗ điều khiển hệ thống xả nước của hồ bơi.
Thế là đủ rồi.
Comments for chapter "chương 3"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Lỡ Tay Đăng Ảnh Bạn Trai Cũ Là Ảnh Đế Lên Mạng
Thể loại: Chữa Lành, Dưỡng Thê, Gương Vỡ Lại Lành, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng0