DÒNG ĐỜI LẠC LÕNG FUll - chương 1
Khi tôi bay từ London về, bạn thân đã trở thành một cái xác lạnh nằm trong nhà xác.
Tôi gọi điện cho chồng cô ấy.
Chỉ nghe thấy giọng điệu khinh thường từ đầu dây bên kia:
“Thế nào? Biết mình sai rồi à?
Biết sai rồi thì đến xin lỗi Chu Chu đi, không thì đừng mơ quay lại cái nhà này nữa!”
Tôi tức đến phát run, nhìn người phụ nữ đang lơ lửng bên cạnh mình, không dám nhìn thẳng vào tôi, chỉ thấy giận mà bất lực.
“Không phải mày nói mày sống rất hạnh phúc sao? Chồng yêu mày như sinh mạng mà?
Yêu mày đến mức mày mất cả mạng luôn rồi à?”
1
Một luồng nóng rát bất chợt truyền đến từ ngực tôi.
Tôi sững lại một chút, liền bị đối thủ chớp lấy cơ hội, đấm thẳng một cú vào mặt.
Tôi lắc mạnh đầu, mặc kệ tiếng ù ù trong tai, hoảng hốt kéo sợi dây đỏ đeo trên cổ ra.
Nhưng chiếc bùa bình an từng treo trên đó đã cháy thành tro.
Mắt tôi đỏ lên ngay tức khắc, nước mắt cứ thế trào ra không kìm được.
Chu Noãn Noãn, đồ ngốc…
Chết rồi.
Thấy tôi khóc, nắm đấm vốn đang bay thẳng tới lập tức dừng lại, chỉ cách mũi tôi một khoảng nhỏ.
Tôi run rẩy tháo găng ra:
“Hôm nay tới đây thôi!”
Tôi đặt vé chuyến bay sớm nhất có thể.
Khi trở về Nam Thành thì đã là ngày hôm sau.
Gọi vô số cuộc, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Địa chỉ họ đưa…
Là nhà tang lễ.
2
Nhân viên nhà tang lễ vừa mở cửa phòng lạnh, tôi đã thấy Chu Noãn.
Không phải nằm, mà là đang đứng bên cạnh thi thể chính mình.
Vừa thấy tôi, cô ấy lập tức nhào tới:
“Thắng Nam! Cuối cùng cậu cũng về rồi… hu hu hu…”
Chỉ là, cơ thể cô ấy xuyên qua tôi, ôm hụt.
…
Lúc này, nhân viên đã mở tấm khăn trắng phủ lên:
“Chào chị, phiền chị xác nhận xem có phải bạn của chị không.”
Chu Noãn lại khóc thút thít lao vào tôi lần nữa.
Tôi bực mình đẩy cô ấy ra:
“Trẻ măng mà đã chết, cậu không thấy mất mặt à?”
Nhân viên hoảng hốt nhìn tôi, lại nhìn khoảng không bên cạnh tôi.
“Ờ… chị, chị cứ từ từ xem.”
Nói xong chạy vọt ra ngoài còn nhanh hơn thỏ.
Chu Noãn không ngờ mình không chạm vào tôi được, mà tôi lại có thể đẩy cô ấy ra.
Cô ấy tội nghiệp nhìn tôi một cái, lần này đứng lại trước thi thể mình.
“Xấu quá…”
Ánh mắt tôi cũng dừng lại trên người cô ấy.
Quả thật, rất thảm.
Cô ấy nằm trên bệ cao, toàn thân đầy thương tích.
Mặt như bị vật nhọn rạch qua, má trái có một vết cắt dài, phần cơ thịt bị lật ngược ra ngoài.
Khuôn mặt do bị ngâm nước quá lâu nên đã sưng phù lên.
Trên đùi và tay mặc váy liền đều là vết xước nhỏ li ti.
Đặc biệt là chân phải, vì lúc trước bị kẹt ở ống thoát nước của hồ bơi, nên bắp chân giờ đã hoại tử tím đen.
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở phần bụng hơi nhô lên của cô ấy.
Tôi không thể tin nổi mà quay đầu nhìn cô ấy.
Tôi thấy Chu Noãn mắt ngấn lệ, nhìn tôi không chớp.
“Cậu… mấy tháng rồi?”
Cuối cùng, cô ấy không nhịn được nữa, ôm mặt bật khóc.
“Ba tháng rồi.”
Thế nhưng, chồng cô ấy… vẫn chưa hề biết gì.
“Chồng cậu đâu?” Tôi nhíu mày hỏi.
Chu Noãn còn chưa kịp trả lời, thì người nhân viên lúc nãy quay lại, trên tay cầm một túi niêm phong, bên trong là một chiếc điện thoại.
“Đây là điện thoại vớt được cùng lúc ở bể bơi, chị xem có phải của bạn chị không.”
Tôi thử mở nguồn nhưng điện thoại đã hết pin.
Tôi đưa cho anh ta trăm ngàn, anh ấy nhanh chóng mang một cái sạc tới.
Ngay khi vừa có điện, tôi lập tức nhập mật khẩu.
“Bíp” một tiếng.
Điện thoại sáng màn hình.
“Đừng!”
Thấy tôi định gọi cho chồng cô ấy, cô ấy lao đến ngăn cản.
Nhưng chỉ bằng một ánh mắt, tôi khiến cô ấy đứng chôn chân tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã kết nối.
Giống như người bên kia vẫn luôn chờ đợi:
“Sao? Biết sai rồi à?
Biết sai rồi thì về xin lỗi Chu Chu, không thì đừng mơ quay lại cái nhà này!”
Tôi lập tức tức điên.
Nhìn người phụ nữ đang lơ lửng bên cạnh mà chẳng dám ngẩng đầu nhìn mình, tôi hận không thể lôi cô ấy ra mà mắng cho tỉnh.
“Không phải cậu bảo sống rất hạnh phúc à? Chồng cưng chiều, yêu thương như báu vật?
Yêu đến mức cậu phải chết luôn à?”
Chu Noãn mấp máy môi, nhưng chẳng nói nổi lời nào.
Tôi nhìn cô ấy, rồi chậm rãi, từng chữ một, nói vào điện thoại:
“Anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi mới vang lên giọng đàn ông mang chút do dự:
“Tô Thắng Nam?”
3
Từ nhỏ, tôi đã có âm dương nhãn.
Có thể thấy những thứ người khác không nhìn thấy — gọi là “vật bẩn”.
Bất kể ngày hay đêm.
Lúc đó tôi còn nhỏ, đâu phân biệt được cái gì là người, cái gì là không phải.
Vậy nên trong mắt người ngoài, tôi chẳng khác gì đứa trẻ bị hỏng đầu, hay nói chuyện một mình, vừa nói vừa vung tay múa chân, y hệt gã ngốc ở đầu làng ăn nhầm thuốc bổ rồi phát điên.
Thế là, ai cũng gọi tôi là con ngốc.
Mẹ tôi khi đó vừa mới sinh em trai, chẳng buồn để ý đến tôi.
Vì vậy, dù tôi bị cả đám trẻ chọc ghẹo, xa lánh, ném đá, mẹ cũng chưa từng can thiệp.
Sau này mẹ lại sinh thêm em gái, tôi càng trở nên vô hình trong nhà.
Lúc bé, tôi không biết phản kháng, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Cho đến một lần, khi tôi bị đá ném trúng mũi, máu chảy không ngừng — Chu Noãn đã xuất hiện.
Cô ấy nhìn yếu đuối là thế, vậy mà lại như một chiến binh, chắn trước mặt tôi.
Cô giận dữ nói với đám trẻ kia:
“Đừng có làm loạn nữa! Còn bắt nạt bạn, tôi sẽ mách cô giáo đấy!”
Từ ngày hôm đó trở đi…
Người bị bắt nạt…
Lại có thêm một người.
Mẹ Chu Noãn ly hôn, cô là học sinh chuyển trường.
Con gái không có bố, luôn bị người khác coi thường hơn.
Thậm chí có những lúc, cô ấy còn bị bắt nạt nhiều hơn cả tôi.
Có lần, hai đứa cuối cùng cũng hợp sức đè được một đứa chuyên bắt nạt người khác xuống đất, tôi nghiêm túc nhìn cô ấy:
“Không sao đâu, cậu không có bố thì mình chia cho cậu một nửa bố của mình.”
Mặc dù…
Bố tôi hình như cũng chẳng thương tôi là mấy.
Nhưng có còn hơn không.
Về sau, em trai em gái lớn lên, tôi cũng bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm sóc chúng.
Lúc đó tôi đã biết cách phân biệt ai là người, ai là “vật bẩn”.
Thấy nhiều rồi, cũng không còn quá sợ nữa, mà cũng chẳng dám tùy tiện bắt chuyện với mấy hồn thể đó.
Nhưng đôi khi vẫn bị những linh hồn chết thảm bất ngờ lao tới làm cho tái mặt.
Mỗi lần như vậy, Chu Noãn đều nói với tôi:
“Thắng Nam, nghe nói nhỏ nước mắt bò vào mắt sẽ nhìn thấy được ma đấy, hay tụi mình kiếm một ít nha?”
“Vậy thì tụi mình cùng thấy, cậu sẽ không sợ nữa.”
Tôi gật đầu cái rụp.
Nhà bà ngoại tôi có nuôi bò.
Tôi kéo Chu Noãn trốn học, bắt chuyến xe buýt hơn bốn mươi phút về nhà bà.
Nửa đêm, đợi mọi người ngủ hết, hai đứa cầm theo bình xịt lén ra chuồng bò.
Chuồng thì hôi không tả nổi, nhưng vì nước mắt bò, hai đứa đành bịt mũi mà tiến tới.
“Thắng Nam, con bò này chẳng có nước mắt gì cả, giờ sao?”
Tôi cầm bình mà cũng không biết phải làm gì tiếp.
“A đúng rồi, làm nó đau chắc sẽ khóc chứ gì? Cậu cầm sẵn bình nhé, mình đánh nó một cái.
Nó mà rơi nước mắt thì cậu hứng nhanh vào!”
Tôi thầm nghĩ, trời ơi, Chu Noãn thật thông minh.
Thế là tôi đưa bình tới gần mắt bò.
“Thắng Nam? Sẵn sàng chưa?”
Tôi gật đầu cái rụp, cảm giác như thấy được ánh sáng cuối đường hầm.
Chu Noãn giơ tay vỗ một cái vào mông bò, kết quả… con bò tung ngay một cú đá, đá thẳng vào người cô ấy.
Cái thân hình nhỏ bé ấy bay thẳng như diều đứt dây, đập mạnh vào lan can chuồng bò.
Hôm đó, Chu Noãn gãy hai cái xương sườn.
Còn tôi thì “vinh dự” nhận được bài học “tình yêu của mẹ”, mông sưng vêu suốt một tuần, đi học chỉ có thể đứng.
Chuyện đó về sau trở thành một trò cười mang tính “thân thiện”, năm nào cũng bị dân làng bà ngoại lôi ra kể lại vài lần.
Chúng tôi cứ thế lớn lên, va vấp mà trưởng thành.
Cùng thi đỗ vào một trường đại học.
Ban đầu mẹ tôi không đồng ý cho tôi học, bảo nhà nghèo, không lo nổi cho ba đứa con.
Là Chu Noãn đã kéo tôi đi làm thêm ở quán trà sữa.
Sau khi nhập học, tiền lương bốn tháng của hai đứa mới vừa đủ để đóng học phí cho tôi.
Rồi sau đó, cô ấy yêu đương.
Còn tôi, vì quá mệt mỏi với ba mẹ trọng nam khinh nữ, nên trốn ra nước ngoài.
Trước lúc đi, tôi làm theo cách một hồn thể từng chỉ, dùng máu đầu ngón tay của Chu Noãn vẽ một lá bùa mang theo bên người.
Nó từng nói:
“Cậu nhớ giữ kỹ bên mình. Lỡ có chuyện gì xảy ra, ít nhất cậu còn kịp gặp cô ấy lần cuối.”
4
Tôi tắt máy, dẫn Chu Noãn tới nhà cô ấy.
Trước khi tôi về nước, cô ấy không thể rời khỏi thi thể mình quá mười mét.
Tôi cắt một ít tóc của cô ấy đem đốt, bỏ vào bùa đã vẽ sẵn, như vậy Chu Noãn mới có thể theo tôi rời khỏi nhà xác.
Trước khi rời đi, điện thoại của Chu Noãn vang lên.
Tôi thấy một số lạ gửi tới vài tấm hình.
Trong ảnh, người đàn ông tên Lục Thành — người từng thề với Chu Noãn rằng cả đời này sẽ không thay lòng — đang đeo tạp dề nấu cơm trong bếp.
Còn cô gái kia thì mặc bộ váy cao cấp mà tôi từng mua cho Chu Noãn, đang ngồi co ro trên chiếc ghế sofa trong chính ngôi nhà của cô ấy.
Chu Noãn lặng lẽ nhìn những bức ảnh.
Cô ấy chỉ mất ba phút để kể hết mười năm bên Lục Thành của mình.
Yêu nhau từ đại học, tốt nghiệp xong là kết hôn.
Sau khi kết hôn, Chu Noãn luôn nỗ lực mang thai, trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.
Còn người đàn ông kia, sự nghiệp khởi sắc, có tiền rồi thì bắt đầu thay đổi — mập mờ với đàn em từng theo đuổi mình, thậm chí còn đưa cô ta về làm… thư ký riêng.
Cái con nhỏ đó, đến mức Chu Noãn muốn gặp chồng mình, cũng phải xem “thư ký” sắp xếp thế nào.
Muốn dùng tiền? Cũng phải để thư ký báo lên phòng tài vụ thì mới được chi.
Thế mà cái “thư ký nhỏ” ấy ngày nào cũng theo Lục Thành đi công tác, vừa đi vừa điên cuồng vung tiền mua sắm.
Cô ta còn thường xuyên đăng mấy dòng trạng thái mập mờ lên mạng, khiến Chu Noãn tức điên, hết lần này đến lần khác cãi nhau to với Lục Thành.
Mà mỗi lần cãi nhau, kết quả chỉ khiến gã đàn ông ấy rời xa cô hơn.
Lần này cũng vậy.
Chỉ là Lục Thành đi theo Chu Noãn đến lớp học bơi — con nhỏ đó cũng bám theo đến nơi.
Nó đến nơi rồi giả vờ bị Chu Noãn đẩy ngã xuống hồ bơi.
Và Lục Thành, để bênh vực “thư ký nhỏ”, vậy mà không nói không rằng… đạp Chu Noãn xuống nước rồi kéo cô ta rời đi.
“Anh thấy em ở nhà riết lú lẫn rồi!
Dưới nước mà tỉnh táo lại thì lên đây nói chuyện, xin lỗi Chu Chu xong rồi hẵng quay về!”
Nhưng họ đâu có biết…
Khi bị đạp xuống nước, mặt Chu Noãn va vào thành hồ đau đến suýt ngất.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, thì nước hồ đột ngột hạ xuống.
Cô bị lực hút mạnh từ miệng ống thoát nước kéo chặt vào, một chân bị kẹt không tài nào thoát ra được.
Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng bám lấy thành ống, móng tay bật máu, toàn thân rách tươm, nhưng cuối cùng vẫn bị ngộp nước mà lịm đi.
Vị trí đó lại đúng ngay điểm mù của camera.
Không ai phát hiện điều gì bất thường.
Lúc cô tỉnh lại… cũng là lúc nhìn thấy thi thể của chính mình.
Tôi run rẩy đưa tay ôm chặt Chu Noãn vào lòng:
“Không sao đâu, không sợ nữa.
Có mình ở đây rồi.
Mình về rồi.”
Tài xế lái xe nhìn tôi qua gương chiếu hậu mà mặt tái mét, đạp ga phóng như bay.
Vừa thả tôi trước biệt thự nhà Chu Noãn xong thì lập tức bỏ chạy thục mạng, tiền thừa cũng quên trả.
Tôi: …
Comments for chapter "chương 1"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Dâu Lười
Thể loại: BE, Chữa Lành, Cổ Đại, Cung Đấu, Cưới Trước Yêu Sau, Cường Thủ Hào Đoạt, Dị Năng, Dưỡng Thê, Đam Mỹ, Điền Văn, Đô Thị, Đoản Văn, Đọc Tâm, Gả Thay, Gia Đấu, Gia Đình, Gương Vỡ Lại Lành, Hài Hước, Hành Động, Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Hoán Đổi Thân Xác, Học Bá, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Huyền Huyễn, Không CP, Kinh Dị, Linh Dị, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nam, Ngược Nữ, Nhân Thú, Nữ Cường, OE, Phép Thuật, SE, Showbiz, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường, Tiểu Thuyết, Tổng Tài, Trả Thù, Trọng Sinh, Truy Thê, Vả Mặt, Vô Tri, Xuyên không, Xuyên Sách5