Đánh Cắp May Mắn - Chương 1 (FULL)
1
Một tuần trước kỳ thi đại học, tôi tròn mười tám tuổi, ràng buộc với hệ thống kết thúc.
Trong nháy mắt, đầu óc tôi đau nhói, vô số hình ảnh mờ ảo ùa vào đầu, khiến tôi ngẩn người một lúc lâu.
Một lúc sau tôi mới nhận ra, mình đã bình thường trở lại!
Từ năm tuổi tôi đã không bình thường, ngày càng ngốc nghếch, chậm chạp, cầm đũa không vững, bưng bát cơm không ngay ngắn, buộc dây giày không chặt…
Đến khi lên cấp hai, ngay cả bài toán đơn giản nhất tôi cũng phải làm đi làm lại mười lần mới hiểu, một từ tiếng Anh ngắn ngủi tôi thậm chí phải học thuộc lòng ba ngày mới nhớ.
Lên cấp ba có thể nói tôi hoàn toàn trở thành kẻ thiểu năng, tôi là học sinh kém nhất lớp, ngay cả những học sinh cá biệt không bao giờ nghe giảng cũng giỏi hơn tôi.
Có ma mới biết mười ba năm qua tôi đã chịu đựng bao nhiêu giày vò, mà những giày vò này đều bắt nguồn từ giao dịch với hệ thống.
Hệ thống tìm đến tôi khi tôi năm tuổi, nói rằng tôi bẩm sinh thông minh, trí thông minh siêu quần, có thể đổi lấy rất nhiều tiền tài, để bố mẹ không còn phải vất vả nữa.
Nhà tôi trước đây là hộ nghèo, nhà không có gì ngoài bốn bức tường, không có ngói che mưa, một tuần chưa chắc đã ăn được một miếng thịt.
Bố mẹ tôi mặt hướng đất lưng trời, làm đến mức nôn ra máu cũng không kiếm được mấy đồng.
Lúc đó tôi thông minh hơn người, đã có thể hiểu được nỗi khổ của bố mẹ, dứt khoát trói buộc với hệ thống, bước lên con đường trở nên ngốc nghếch.
Nhưng tôi rất vui, vì hệ thống nói lời giữ lời, gia đình tôi thực sự bắt đầu giàu có.
Đầu tiên là bố tôi trở thành một công nhân nhỏ, sau đó là mẹ tôi trồng chanh dây được mùa, sau đó nữa họ gặp được quý nhân ở thành phố, dẫn họ đi làm chuyển phát nhanh, thu nhập hàng năm gần mười vạn.
Lúc tôi học cấp hai, bố tôi lại mở một nhà hàng, sanh ý hoả bạo, thu nhập hàng năm năm mươi vạn.
Năm ngoái, nhà cũ ở quê được đền bù, một hơi chia được hai căn nhà tái định cư và một trăm tám mươi vạn.
Tính đến bây giờ, tài sản của gia đình tôi có lẽ đã vượt quá mười vạn tệ.
Chúng tôi từ một hộ nghèo đã vươn lên thành những người trung lưu thành phố có nhà có xe!
Đây đều là công lao của tôi.
Bây giờ trí thông minh của tôi đã trở lại, càng là một chuyện đáng mừng, tôi có thể làm nên chuyện trong kỳ thi đại học rồi!
Tôi lập tức chạy đi lật sách giáo khoa, trước tiên cầm sách toán lên xem, những kiến thức đó vừa đập vào mắt tôi đã lập tức hiểu ngay.
Tôi lại lật sách bài tập toán, chỉ nhìn thoáng qua đã có lối nghĩ giải bài!
Lại cầm sách giáo khoa tiếng Anh lên xem, những từ vựng mà trước đây tôi hoàn toàn không hiểu cũng hiểu ngay, thậm chí tôi còn có thể nhanh chóng đọc trọn vẹn một bài văn tiếng Anh!
Có nghĩa là, khi hệ thống trả lại trí thông minh cũng đã trả lại cho tôi những kiến thức vốn thuộc về tôi!
Tôi có thể dễ dàng vào được trường đại học danh tiếng, thậm chí có thể thử sức vào Thanh Hoa Bắc Đại!
Tôi không nhịn được cười ngốc nghếch, mũi cay cay, cuối cùng tôi cũng không còn là kẻ ngốc nữa rồi!
“Chu Nhược, mày cười cái gì? Có thấy ghê không hả!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lớn, làm tôi giật mình tỉnh lại.
Bố mẹ đã về, hôm nay họ đưa em gái đi công viên nước, để tôi ở nhà lau nhà.
“Nhà cũng không lau, mày đang làm gì vậy?” Mẹ tôi rất không vui.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn đã sợ đến run rẩy rồi, vì sợ bố mẹ đã trở thành bản năng, cái đầu óc không thông minh của tôi không thể phân tích đúng sai trong đó.
Nhưng bây giờ, tôi không sợ, thậm chí tôi còn tức giận.
2
Tôi không thể không tức giận, vì trí thông minh trở lại, khiến tôi hiểu được mình đã phải chịu bao nhiêu đối xử bất công.
Năm tuổi tôi đã vì gia đình mà trả giá, tôi thương bố mẹ vất vả, luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho họ.
Vì vậy, khi những đứa trẻ cùng tuổi đang chơi, tôi sẽ chủ động nấu cơm, sẽ ra đồng giúp việc, dùng đôi vai non nớt của mình gánh chiếc cuốc lớn.
Tôi càng không chút do dự hy sinh trí thông minh của mình, trở thành một kẻ ngốc.
Tôi trở nên ngốc nghếch, gia đình trở nên giàu có.
Nhưng bố mẹ phát hiện tôi trở nên ngốc nghếch thì vô cùng ghê tởm, thường xuyên đánh mắng tôi, như thể tôi không xứng đáng sống trên đời này.
Tôi cũng từng tủi thân giải thích: “Bố mẹ ơi, là con làm cho gia đình phát tài đấy, đừng mắng con nữa được không?”
“Não mày không bình thường rồi, còn dám giành công với con bé à?” Bố mẹ rất ghét lời nói của tôi.
Họ tin rằng em gái tôi mới là người mang lại tài lộc.
Tôi với em gái là sinh đôi, ban đầu chúng tôi đều rất thông minh nhưng tôi đã từ bỏ trí thông minh.
Vì vậy, trong nhà chỉ có nó thông minh.
Con bé hoạt bát, vui vẻ, ăn nói lưu loát, thầy bói cũng thích nó, khen nó bảo nó sẽ khiến gia đình hưng thịnh phát đạt.
Quả nhiên, ngày hôm sau bố tôi nhặt được một chiếc ví tiền cũ đựng đầy tiền trong đống rác, bên trong có đủ ba nghìn tệ.
Tôi biết đó là tài lộc tôi đổi lấy nhưng trong tình huống đó, tài lộc này đương nhiên được tính vào đầu con bé.
Sau đó bố mẹ tôi được quý nhân giúp đỡ mở cửa hàng chuyển phát nhanh, cũng coi như công lao của con bé.
Mở nhà hàng phát đạt, vẫn là công lao của nó.
Ngay cả việc nhà bị đền bù, cũng vẫn là công lao của con bé.
Nó nhận được mọi sự yêu thương, nó càng lớn càng hoạt bát, đôi mắt to tròn long lanh, thành tích luôn đứng đầu, đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Còn tôi thì ngược lại, tôi ngày càng chậm chạp, lúc nào cũng ngây ngốc đờ đẫn, không ai thích tôi.
Nhưng mà, tài lộc của gia đình chính là công lao của tôi mà!
3
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, còn con bé thì cầm một chiếc bánh nhỏ ăn.
“Chu Nhược, rót nước cho bố mẹ uống!” Mẹ tôi không có vẻ gì là vui vẻ, vẫn ra lệnh như thường lệ, còn đang giận tôi chưa lau nhà.
Tôi chỉ vào con bé đang ăn bánh: “Sao không bảo Chu Diệp rót nước?”
Chu Diệp ngẩn người, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên và ngây thơ.
Bố mẹ cũng ngẩn người, ngay sau đó bố tôi ném một chiếc dép vào tôi: “Mày muốn ăn đòn à? Dám cãi lời rồi à?”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi không muốn làm việc.
Tôi xòe tay ra.
“Sinh nhật sinh nhật, mày xứng được tổ chức sinh nhật à? Xem mày ra cái thể thống gì, em mày mới xứng được ăn bánh, đây là phần thưởng cho lần thi thử gần đây con bé đạt giải ba toàn khối! Mày có bản sự thì thi được giải ba thử xem!”
Mẹ tôi tưởng tôi ghen tị với Chu Diệp được ăn bánh.
Chu Diệp chủ động cầm bánh lại: “Chị ơi, chị ăn đi, em no rồi.”
Con bé quay lưng lại với bố mẹ, cố ý dùng nĩa khuấy kem thành một cục, khiến chiếc bánh vốn đã không đẹp mắt trở nên có phần ghê tởm.
Tôi cầm chiếc bánh bôi lên mặt nó: “Khuấy cái gì mà khuấy? Biết khuấy thế này thì đi trộn xi măng đi!”
Chu Diệp ngây người, khuôn mặt xinh đẹp toàn là kem, vô cùng lang bái.
Đây là nó đáng phải nhận, nó từng đối xử với tôi như vậy.
Tôi là người hầu tận tụy trong nhà, tôi là chú hề trí tuệ thấp kém, bố mẹ sai khiến tôi, con bé cũng coi thường tôi, luôn bắt nạt tôi.
Bôi kem lên mặt nó còn là nhẹ đấy!
“Á!” Con bé hét lên một tiếng, quay người lao về phía ghế sô pha: “Bố mẹ ơi, chị gái phát điên rồi, mắt con, mắt con đau quá!”
Mắt nó căn bản không sao nhưng lại cố tình giả vờ.
Bố mẹ tôi vô cùng tức giận, đứng dậy định trừng trị tôi.
Nhưng một cuộc điện thoại gọi đến, bố tôi vừa nghe máy sắc mặt đã thay đổi: “Cái gì? Trạm chuyển phát nhanh ở phía nam thành phố cháy rồi? Còn làm hai người bị thương? Các người làm ăn kiểu gì vậy!”
Mẹ tôi cũng vô cùng kinh hãi: “Cháy rồi sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Đó nhưng là trạm lớn nhất của chúng ta!”
“Đừng kêu nữa, mau đi xem đi, chuyển phát nhanh cháy rồi, người cũng bị thương rồi, phải đền bù bao nhiêu tiền đây!” Bố tôi quay đầu chạy ra ngoài, mẹ tôi vội vàng đuổi theo.
Trong lòng tôi hờ hững, vì tôi biết đây là hệ thống đang trả lại tài sản.
Tài sản đó là của tôi, bố mẹ chỉ là người quản lý thôi.
Bây giờ trạm chuyển phát nhanh cháy rồi, tài sản bị mất nhất định sẽ trở về tay tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, không quan tâm đến Chu Diệp đang hoảng sợ nữa, chạy thẳng xuống dưới đến quầy bán vé số.
Tôi có linh cảm, tôi chắc chắn sẽ trúng giải lớn!
4
Vì bố mẹ đã mất tài sản nên đương nhiên tôi sẽ nhận được tài sản.
Bởi vì hệ thống đã nói, tài sản tôi đổi bằng trí thông minh sẽ không còn do bố mẹ quản lý nữa.
Vì vậy, tôi quyết định đi mua vé số thử xem, chắc chắn sẽ trúng giải lớn!
Để thấy hiệu quả nhanh, tôi mua vé cào.
Ông chủ nói giải nhất là hai mươi vạn, trong thành phố vẫn chưa có ai cào được.
Tôi nhanh chóng cào, từng con số hiện ra trước mắt.
Con số trúng thưởng của tờ vé cào này là 08, tôi vừa nhìn vừa cào, cào đến cuối cùng, một con số 08 hiện ra trước mắt.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông chủ béo bên cạnh đã hét lên một tiếng: “Chết tiệt!”
Tôi bị ông ấy làm cho giật mình, cũng phản ứng lại, tôi đây là…
“Trúng rồi?” Tôi hỏi ông chủ.
Ông chủ ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa đầu lại nhìn thêm vài lần, cùng với hơi khói phả ra từ lỗ mũi, ông ấy gật đầu mạnh mẽ: “Trúng rồi trúng rồi, 20 vạn, lợi hại quá em gái!”
Tôi mừng rỡ.
20 vạn trừ thuế cũng còn được 16 vạn, trong vòng ba mươi ngày đến trung tâm thể thao đổi là được.
Số tiền này đủ để tôi học đại học rồi, tất nhiên, tôi không thỏa mãn, tôi đang ngứa tay lắm.
Tôi lại mua thêm một tờ.
Ông chủ béo phì phèo khói cười: “Biết ngay là em sẽ mua thêm mà, tay đỏ thế này, chắc chắn còn trúng nữa.”
Ông ấy nói vậy là khách sáo, hy vọng tôi mua nhiều vé số thôi.
Bình thường thì không thể trúng được.
Tôi cười cười, cào tờ thứ hai.
Lần này số trúng thưởng là 02, mà con số thứ ba tôi cào ra cũng là 02, bên dưới con số là hai mươi vạn.
“Phụt!” Ông chủ béo suýt thì bị khói thuốc làm nghẹn chết, đầu thuốc lá đang cháy cũng rơi vào cổ áo, rơi thẳng xuống ngực, bỏng đến mức ông ta phải kêu lên như lợn bị chọc tiết: “Á, ngực tôi!”
5
Tôi trúng được bốn mươi vạn trong một hơi!
Đây chắc chắn là tin có thể lên báo.
Ông chủ béo luống cuống lấy đầu thuốc lá ra, nắm lấy tôi: “Em gái, chụp ảnh chụp ảnh, đừng chạy đi!”
Ông ta muốn tôi quảng cáo cho ông ta.
Tôi không muốn treo ảnh mình trong cửa hàng, vội vàng bỏ chạy.
Hai tờ vé số đã trong tay, tìm thời gian đến trung tâm xổ số đổi là được, cửa hàng nhỏ này không đổi được.
Tôi cũng không vội đổi, nói chính xác là tôi không vội lấy tiền nữa.
Bởi vì tôi đã xác nhận rồi, hệ thống quả nhiên đang trả lại tài sản, vậy thì dù thế nào tôi cũng có thể lấy được tiền của mình.
Đối với tôi bây giờ, tiền không còn là quan trọng nhất nữa.
Quan trọng nhất là kỳ thi đại học.
Ai mà chẳng có một trái tim hướng về Thanh Bắc chứ?
Tuần sau là thi đại học rồi, tôi phải chuẩn bị thật tốt, không thể vì chỉ số thông minh đã trở lại mà chủ quan, đó là cây cầu độc mộc mà ngàn quân vạn mã phải đi qua.
Về đến nhà, tôi định vào phòng làm vài tờ đề để kiểm tra lại năng lực hiện tại của mình.
Chỉ số thông minh trở lại lần này của tôi có còn siêu quần không, có thể giúp tôi dễ dàng vào Thanh Bắc không?
Kết quả là Chu Diệp từ trong phòng ngủ đi ra, cau mày nhìn tôi: “Mày đi đâu thế? Mẹ bảo mày nấu cơm cho tao ăn, tao đói chết mất.”
Nó quen sai khiến tôi rồi, chuyện tôi làm hỏng bánh kem trước đó cũng không làm nó sợ.
“Tao cho mày ăn một thìa phân, mày có ăn không?” Tôi hừ lạnh.
Chu Diệp vừa kinh ngạc vừa tức giận, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng độc ác.
“Chu Nhược, mày bị thiểu năng trí tuệ nặng hơn rồi à? Ai cho mày lá gan nói chuyện với tao như vậy?” Chu Diệp lộ ra bộ mặt thật của mình.
Nó vốn không phải là cô gái ngây thơ đáng yêu ngoan ngoãn gì cả.
Nó trước mặt bố mẹ là một bộ mặt, trước mặt người ngoài lại là một bộ mặt khác.
Trước kia tôi tuy ngốc nhưng không phải không hiểu Chu Diệp.
Tôi học cùng trường với nó, thường nghe nói nó bắt nạt người khác, thậm chí có học sinh bị nó bắt nạt đến mức phải nghỉ học.
Nó là một đứa xấu xa từ trong xương tủy, từ nhỏ đã được bố mẹ chiều hư, lại thêm thông minh xinh xắn, thành tích học tập xuất sắc, càng ngày càng ngang ngược.
Trước kia tôi rất sợ nó, đặc biệt là lúc bố mẹ không ở nhà, nó sẽ sai khiến tôi như nô lệ, không vui thậm chí còn bắt tôi liếm bồn cầu.
Có lần nó thi không tốt, về nhà lại lấy nước sôi dội lên chân tôi, nhìn tôi đau đến nước mắt chảy ròng mà cười ha hả.
Mà bố mẹ cũng không trách nó, chỉ coi như nó vô ý.
Tôi chỉ số thông minh thấp, căn bản không biết cách tố cáo, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nhưng bây giờ, hừ.
6
“Một đứa lưu manh như mày mà lại là em gái ruột của tao, tao nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm!”
Tôi lắc đầu, trong lòng ghê tởm.
Chu Diệp nổi giận nhưng nó không động thủ, bởi vì nó luôn cho rằng mình thanh cao quý phái, động thủ là quá thô tục.
Nó cười một cách nham hiểm: “Mày biết không? Chúng ta sắp chuyển nhà rồi, chuyển đến thành phố tỉnh đấy.”
Tôi nhìn nó nghi ngờ, sao tự nhiên nó lại nói chuyện này?
“Bố mẹ đã đồng ý với tao rồi, chỉ cần tao đỗ vào trường 985, sẽ lập tức mua biệt thự ở thành phố tỉnh, không ở đây nữa.”
“Còn mày, ban đầu tao còn định đưa mày theo, dù sao mày cũng là chị gái tao nhưng những lời mày vừa nói đã hủy hoại tương lai của mày rồi.”
Chu Diệp nhìn tôi đầy thương hại: “Tao sẽ không để bố mẹ đưa mày đến nhà mới đâu, chúng tao không cần mày nữa, sau khi thi đại học xong mày đi làm đi, đừng học đại học nữa, phí tiền.”
“Nhưng với chỉ số thông minh của mày, chắc chẳng ai muốn thuê làm việc đâu? Hay là đi bán đi? Làm việc 24/24 không nghỉ, thế nào cũng kiếm được chút tiền, loại ngu ngốc như mày, đàn ông chơi sẽ kích thích hơn.”
Chát!
Tôi tát mạnh vào mặt nó, chút tình cảm chị em cuối cùng với đứa em gái ruột này cũng chấm dứt.
Đứa em gái nào lại có thể nói ra những lời như vậy?
Trong suốt mười ba năm tôi chịu giày vò, bố mẹ tôi đã nuông chiều ra một con quái vật vô nhân tính đến mức nào!
“Mày dám đánh tao? Mày đánh tao?” Chu Diệp tức giận đến mức không còn giữ được vẻ thanh lịch, điên cuồng lao vào tôi.
Nhưng tiếng mở cửa vang lên, bố mẹ đã về.
7
Chu Diệp cố gắng kìm nén cơn giận, mắt đỏ hoe trào nước mắt, chạy đi mách.
“Bố mẹ, bố mẹ về rồi, chị đánh con!” Nửa mặt Chu Diệp đỏ bừng, bị tôi đánh không nhẹ.
Bố mẹ tôi mặt mày xám xịt, vẻ mệt mỏi, nghe Chu Diệp mách càng tức giận hơn.
“Chu Nhược, mày điên rồi à? Em gái mày sắp thi đại học rồi, mày đánh nó? Đánh hỏng thì sao!” Mẹ tôi gào lên, cầm chổi đi tới.
Bố tôi ôm Chu Diệp an ủi, miệng cũng mắng: “Mẹ kiếp, trạm chuyển phát nhanh bị cháy, trên đường về xe cũng lật, Chu Nhược mày còn muốn chọc tức bọn tao à, mau xin lỗi em gái mày đi!”
Tôi giơ điện thoại đã ghi âm từ trước lên, phát lại những lời con bé vừa nói.
[Với chỉ số thông minh của mày, chắc chẳng ai muốn thuê làm việc đâu? Hay là đi bán đi?
[Làm việc 24/24 không nghỉ, thế nào cũng kiếm được chút tiền,
[Loại ngu ngốc như mày, đàn ông chơi sẽ kích thích hơn.]
Tiếng con bé vang vọng khắp phòng khách.
Bố mẹ tôi vô cùng sửng sốt, trong mắt họ, em gái Chu Diệp là một đứa con gái ngoan ngoãn, thông minh, chăm học, lại còn hiếu thảo, sao có thể nói ra những lời độc ác như vậy?
Chu Diệp cũng biến sắc, sau đó khóc òa lên: “Bố mẹ, con bị cô ta chọc tức phát điên rồi, cô ta không chịu nấu cơm cho con ăn, còn nói sẽ cho con ăn phân, con mới nói những lời như vậy!”
Bố mẹ tôi nhìn nhau, sắc mặt thay đổi trong chốc lát, sau đó quát tôi: “Chu Nhược, mày đủ rồi, là mày có lỗi trước, mày còn dám ghi âm để mách lẻo? Ai dạy mày làm vậy!”
“Em gái mày tuần sau thi đại học rồi, cả nhà có thể có một đứa tài năng đỗ vào trường 985 hay không là nhờ nó, nó là tương lai của gia đình, mày còn dám chọc con bé tức giận thì cẩn thận chúng tao đánh chết mày!”
Chậc chậc.
Xem đi, quái vật chính là được nuông chiều như vậy.
Dù nó bản tính lương thiện cũng sẽ trở thành kẻ độc ác!
Tôi không nói thêm lời nào nữa, quay về phòng mình, khóa cửa lại.
Bố mẹ tôi dường như quên mất, tuần sau tôi cũng thi đại học.
Tôi rất bình tĩnh, dù sao thì mười ba năm bất công này đã khiến tôi chai sạn rồi, cuộc đời tôi tuyệt đối không thể bị trói buộc trong ngôi nhà này.
Cần gì phải để ý đến họ?
Tôi phải bay cao!
Kỳ thi đại học chính là bàn đạp tốt nhất!
Vỗ vỗ mặt, tôi lấy ra những đề thi trước đây mà tôi nhìn mãi không hiểu, nghiên cứu cẩn thận.
Chúng tôi, những học sinh lớp 12, mỗi người đều có vài tập đề thi thử, độ khó của những đề thi này tương đương với đề thi đại học, thậm chí còn khó hơn.
Ngữ văn, toán, tiếng Anh… Tôi xem từng đề thi một, cố tình chọn những đề khó nhất để làm, coi như một kỳ thi thử.
Đến khi kết thúc kỳ thi thử thì đã là nửa đêm.
Tôi vẫn rất phấn khích, bắt đầu đối đáp án và tính điểm.
Cuối cùng, điểm số được tính ra, 722 điểm! Ngay cả khi loại trừ một số sai sót thì vẫn là một con số đáng kinh ngạc!
Bản thân tôi cũng ngây người, đây là điểm số gì thế này?
Tôi còn không thể đè bẹp đứa em gái hống hách của tôi sao?
8
Tôi đã hoàn toàn chắc chắn, với chỉ số thông minh và năng lực của mình, tôi thực sự có thể vào được Thanh Hoa hoặc Bắc Đại!
Lúc này tôi hơi muốn khóc, khóc vì những đau khổ mười ba năm qua, khóc vì niềm vui sướng sau bao đắng cay.
Một tuần sau đó, ngoài ăn uống ngủ nghỉ, tôi cơ bản đều dành thời gian để làm bài tập, tôi muốn đạt đến trình độ hoàn hảo.
Bố mẹ tôi rất bận rộn, vì phải mở lại trạm chuyển phát nhanh và sửa xe.
Tôi nghe họ cãi nhau vào buổi tối, nói rằng bình gas của nhà hàng đã nổ, may là nổ vào nửa đêm, nếu không thì đã chết người rồi.
Rõ ràng là họ đang liên tục mất tiền và số tiền này sẽ bằng nhiều cách khác nhau quay trở lại tay tôi.
Còn con bé, nó không làm điều ác nữa, vì nó cũng rất coi trọng kỳ thi đại học.
Nó là người có thành tích tốt nhất trong cả gia đình, không chỉ bố mẹ mà họ hàng cũng rất kỳ vọng vào nó.
Mà nó lại thích được coi trọng, được thiên vị, vì vậy nó nhất định phải đỗ vào trường danh tiếng 985, để được cả gia đình cưng chiều.
Cuối cùng, kỳ thi đại học cũng đến.
Sáng sớm, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ tôi: “Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, dậy đi, mẹ chở con đến trường thi.”
Mẹ tôi mới về nhà lúc nửa đêm hôm qua, mệt muốn chết nhưng để đưa Chu Diệp đi thi, bà vẫn phải dậy với hai quầng thâm dưới mắt.
Tôi đi ra trước, thấy bố tôi đã làm xong bữa sáng, đang tỉ mỉ bày biện.
Tôi cầm một miếng bánh lên ăn.
Bố tôi nổi giận: “Chu Nhược, đây là bố làm cho em gái mày, tối qua nó nói muốn ăn bánh!”
“Nếu nó muốn ăn phân, bố có đi đào hai thìa ở bể phốt về cho nó không?” Tôi cười khẩy.
Bố tôi tức giận, giơ tay định đánh tôi.
Mẹ tôi đi tới ngăn lại: “Thôi, Tiểu Diệp còn buồn ngủ lắm, để nó ngủ thêm năm phút nữa, đừng làm ồn.”
Bà nói xong thì trừng mắt nhìn tôi: “Chu Nhược, mày giỏi lắm nhỉ, không còn giống đứa ngốc nữa rồi à, ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện?”
“Cả gia đình này đều do tôi kiếm ra, tất nhiên là tôi giỏi rồi.” Tôi hừ lạnh một tiếng, ăn hết bánh.
Đi thôi.
Bố mẹ tôi không ngăn tôi, sợ cãi nhau với tôi sẽ đánh thức Chu Diệp.
Tôi bắt xe đến trường, lòng vừa hồi hộp vừa mong chờ, bước vào phòng thi.
9
Kỳ thi đại học lần này không quá khó.
Cũng có thể là do chỉ số thông minh vượt trội của tôi phát huy tác dụng, tôi cảm thấy càng làm càng dễ, môn nào cũng nhẹ nhàng hơn môn nào.
Hai ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc, tôi cười tươi bước ra khỏi phòng thi nhưng lại thấy một đám người đang vây quanh Chu Diệp hỏi han.
Nhìn kỹ lại, trong đám người đó ngoài bố mẹ tôi còn có một số người họ hàng.
Chú cả, chú ba, dì ba và con trai của chú cả, con gái của chú ba.
Tôi mới nhớ ra, con trai của chú cả và con gái của chú ba cũng thi đại học năm nay, họ học cùng trường với tôi.
Tôi định không để ý đến nhưng dì ba lại phát hiện ra tôi, cười hở cả hai hàm răng cửa, khuôn mặt sưng húp trông rất đanh đá.
“Chu Nhược đến rồi à, thi thế nào? Có chắc đỗ đại học không?” Dì ba cố tình hỏi tôi như vậy.
Bà ta thường hỏi tôi như vậy, vì con gái bà ta học rất kém, chắc chắn sẽ vào cao đẳng.
Nhưng thành tích của tôi còn kém hơn, đứng chót toàn trường nên dì ba thích lấy tôi ra để an ủi.
Chỉ cần tôi đủ kém thì thành tích của con gái bà ta cũng có thể chấp nhận được.
“Nó đỗ đại học á? Bà còn không bằng nói con trai bà đỗ Thanh Hoa ấy.” Chú cả cười khẩy một tiếng, lấy thuốc lá ra hút.
Chú cả rất nịnh nọt bố mẹ tôi, đối xử với Chu Diệp cũng rất tốt, luôn lấy lòng, vì nhà chú cả rất nghèo, còn nhà tôi rất giàu.
Nhưng ông ta lại đối xử với tôi bằng một bộ mặt khác, dù sao thì bố mẹ tôi thường xuyên ngược đãi tôi, người ngoài nhìn vào cũng hiểu rõ địa vị của tôi.
“Bố, con thi lần này rất tốt, tuy không đỗ được Thanh Hoa nhưng đỗ vào trường 211 thì rất có hy vọng.” Con trai của chú cả, Chu An Hoa tự tin nói.
Chu Diệp mới lên tiếng, thản nhiên vuốt tóc: “Em cũng thi không tệ, cảm thấy có thể tùy ý chọn một trường 985 trong top 10 trong nước.”
“Tốt, tốt quá!” Bố mẹ tôi cười toe toét.
Dì ba đề nghị: “Năm nay mọi người đều thi tốt, tôi thấy nên tìm thời gian tụ tập ăn mừng một bữa.”
“Đương nhiên rồi, vừa hay tôi định tổ chức lễ trưởng thành cho Tiểu Diệp, nó đã đủ tuổi rồi.” Bố tôi rất hào phóng.
Mẹ tôi tiếp lời: “Nghe nói ngày 24 công bố điểm, vậy thì tổ chức lễ trưởng thành cho Tiểu Diệp vào ngày 24 luôn, lúc đó có thể tra điểm, niềm vui nhân đôi.”
Mọi người đều không có ý kiến, càng không có ai hỏi ý kiến tôi.
Tôi liền đi thẳng.
Nhưng Chu Diệp kéo tôi lại: “Chị ơi, chị nhớ tham dự lễ trưởng thành của em nhé, chị đừng buồn quá, dù chị chỉ đỗ cao đẳng thì chúng em cũng sẽ bỏ tiền cho chị học.”
Trong mắt nó toàn là vẻ đắc ý chế giễu.
Lễ trưởng thành là ngày vui của nó, cũng là ngày tế của tôi.
Ngày công bố điểm, cũng là ngày tôi bị đuổi khỏi nhà đi làm thuê, còn nó sẽ theo bố mẹ lên thành phố sống trong biệt thự lớn.
“Được, tất nhiên là chị sẽ tham dự lễ trưởng thành của cô em gái yêu quý của chị.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt đầu Chu Diệp, cười đầy ẩn ý.
10
Lễ trưởng thành của Chu Diệp tôi đương nhiên sẽ tham dự nhưng trước đó, tôi phải đi đổi vé số đã.
Tôi trúng bốn mươi vạn đấy.
Mang theo giấy tờ cần thiết, tôi một mình đến trung tâm xổ số để đổi giải thưởng lớn 40 vạn.
Sau khi trừ thuế, tổng cộng tôi nhận được 32 vạn.
Với tôi, đây là một khoản tiền lớn.
Tôi cũng không định về nhà nữa, trực tiếp tìm một khách sạn năm sao để ở, tận hưởng cuộc sống.
Kết quả là tối hôm đó mẹ tôi gọi điện đến.
Tôi nhướng mày, bà ta còn quan tâm đến tôi sao?
Nghe máy, tôi nghe thấy mẹ tôi gào lên: “Mày chết ở đâu rồi, việc nhà không có ai làm, mau về ngay!”
Tôi lập tức lạnh lòng.
Thực ra tôi đã lạnh lòng nhiều năm rồi, cũng nên đoán được mẹ tôi không thể quan tâm đến tôi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn một chút ảo tưởng.
Thật nực cười.
“Con đi du lịch rồi, ngày 24 gặp.” Tôi trực tiếp cúp máy.
Mẹ tôi lại gọi thêm mấy cuộc, tôi đều không nghe.
Bà ta nhắn tin cho tôi: [Mày không về thì đừng bao giờ về nữa, tao coi mày như đã chết!]
Được, tôi cũng coi bà ta như đã chết!
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu kiếm tiền.
Bây giờ đã thi đại học xong, tiền bạc trở thành trọng điểm.
Với thân phận và năng lực của tôi, cách kiếm tiền không nhiều, mua vé cào là trực tiếp nhất.
Tôi lại đi mua, kết quả trúng được số tiền rất nhỏ, lãng phí thời gian.
Tôi dứt khoát mua vé số phúc lợi, xem có trúng được giải năm trăm triệu trong truyền thuyết không.
Kết quả là không trúng năm trăm triệu nhưng lại trúng một trăm triệu, chấn động cả thành phố.
Điều này chứng tỏ, số tài sản mà bố mẹ tôi mất đi đã vượt quá một trăm triệu nhưng chưa đến năm trăm triệu.
Tôi khá hài lòng, sau khi đổi thưởng, tôi đã trở thành triệu phú.
11
Có tiền, tôi đi mua quần áo, mua trang sức, làm tóc, làm những việc khiến mình đẹp hơn.
Cô gái nào mà chẳng thích làm đẹp?
Mười ba năm qua, tôi sống không bằng chó, quần áo toàn là đồ con bé không mặc nữa, một đôi giày có thể đi hai năm, đến khi thủng lỗ chỗ mới ra phố mua một đôi mới.
Tôi không có dây chuyền, không có vòng tay, không có hoa tai, mà con bé đều có và toàn là hàng trên một vạn tệ.
Khi không đi học, nó đeo chúng đi chơi, vừa lộng lẫy vừa sang chảnh.
Còn tôi thì sao?
Mặt mộc, quê mùa, quanh năm mặc quần áo cũ giày cũ, đâu có dáng vẻ gì của con gái triệu phú?
Cả một tuần, tôi điên cuồng tiêu tiền, cứ thấy gì thích là mua.
Tôi thay đổi quá lớn, đến nỗi chính tôi cũng không nhận ra mình nữa.
Tôi nhuộm tóc, thay một bộ đồ thời trang, đi giày cao gót, làm đẹp da mặt, làm móng tay.
Những việc mà nhiều cô gái thành phố làm một cách tùy tiện, tôi đến năm mười tám tuổi mới được làm.
Khi tôi tự tin sải bước trên phố, tôi cũng được nhiều người ngoái nhìn, có anh chàng đẹp trai còn đến xin WeChat.
Khi bước vào nhà hàng sang trọng, nhân viên phục vụ sẽ nhiệt tình chào đón tôi, mà trước đây tôi chỉ có thể đến những nơi này để làm việc, còn bị người ta ghét bỏ.
Tôi trở về khách sạn, không kìm được mà khóc nức nở.
Hóa ra, cuộc sống có thể tươi đẹp đến vậy.
Tôi chỉ cần một chút quan tâm, là thấy cuộc sống tươi đẹp rồi.
12
Ngày 24, tôi lại kiếm được một khoản lớn, cổ phiếu mua mấy ngày trước tăng vọt.
Đây là lần đầu tiên tôi chơi cổ phiếu, nghe nói cổ phiếu rất lừa đảo, đa số mọi người đều bị lừa mất cả quần.
Vì vậy, khi thấy cổ phiếu của mình tăng vọt, tôi mừng như điên, quên mất hôm nay là lễ trưởng thành của em gái tôi.
Tôi lục tìm chiếc điện thoại cũ trong tủ đầu giường khách sạn – tôi đã mua điện thoại Apple mới nhất rồi, còn đổi cả sim, nhiều ngày không dùng điện thoại cũ, sợ bố mẹ làm phiền.
Mở máy ra xem, trời ơi, bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Trong đó có sáu cuộc gọi lạ, tôi đoán mập mờ là điện thoại từ phòng tuyển sinh của Thanh Bắc.
Còn lại toàn là điện thoại của Chu Diệp gọi sáng nay.
Lúc này nó lại gọi đến.
Tôi nghe máy, nó cố nén giận hỏi: “Sao chị không nghe điện thoại? Tôi còn tưởng chị đi làm thuê ở tỉnh khác rồi chứ.”
Nó mong tôi đi làm thuê nhưng phải sau lễ trưởng thành của nó.
Dù sao thì lễ trưởng thành là thời khắc vinh quang nhất của nó, nó có thể dùng số điểm 985 để hưởng thụ sự khen ngợi của cả gia tộc.
Càng có thể sỉ nhục tôi, người chị đã xúc phạm nó.
“Sợ tôi chạy mất, không có ai để cô sỉ nhục à?” Tôi cười lạnh.
“Làm gì có chuyện đó, chị là chị ruột của tôi mà, tôi sao có thể sỉ nhục chị được? Tôi quan tâm chị thôi, chị không về nhà nhiều ngày như vậy, có cơm ăn không? Mau đến khách sạn Phong Diệp ăn cơm đi.”
Chu Diệp không kìm được nữa rồi.
Tôi chậc một tiếng: “Chờ đấy.”
“Mọi người đều đợi chị nhé, đúng rồi, chị nhớ mang theo giấy báo dự thi, chúng ta còn phải tra điểm nữa, hôm nay đúng là công bố điểm rồi.” Chu Diệp sắp không nhịn được cười nữa rồi.
Tôi cúp máy.
Kết quả là giáo viên chủ nhiệm của tôi lại gọi đến.
Cô ấy kích động đến nỗi giọng nói khàn đi: “Chu Nhược, em thi đỗ Thanh Bắc rồi! Phòng tuyển sinh của họ gọi đến trường rồi, nói liên lạc không được với em, em ở đâu?”
Quả nhiên, những cuộc gọi nhỡ kia là của phòng tuyển sinh.
“Em phải đến khách sạn Phong Diệp ăn cơm, ăn xong sẽ gọi lại cho họ.”
“Gọi gì nữa? Họ nói sẽ đích thân đến tìm em, khách sạn Phong Diệp đúng không? Cô nhớ rồi… Cô nghi ngờ em là thủ khoa của thành phố năm nay, nếu không thì họ đã không làm rùm beng như vậy.”
Cô giáo chủ nhiệm càng lúc càng kích động.
Tôi ngẩn người, phòng tuyển sinh của Thanh Bắc đích thân đến tận nhà tuyển sinh sao?
Trước đây tôi từng thấy chuyện này trên báo nhưng không ngờ lại xảy ra với mình.
Xem ra, lần này tôi thi thật sự rất tốt.
Tôi soi gương ngắm dung nhan và trang phục của mình, cảm thấy thật xinh đẹp.
Cả người tôi thật ngầu!
13
Qua buổi trưa, tôi đến khách sạn Phong Diệp.
Là khách sạn sang trọng nổi tiếng nhất thành phố, khách sạn Phong Diệp quả thực nguy nga tráng lệ, toát lên vẻ quý phái.
Nhớ lại trước đây, tôi từng đến đây làm việc bán thời gian vào kỳ nghỉ hè nhưng quản lý chê tôi giống như một cô gái quê mùa, hình tượng quá kém, không nhận tôi.
Chỉ có thể nói rằng, tiền thực sự có thể nuôi dưỡng con người.
Không có tiền, tôi chẳng phải chỉ là một cô gái quê mùa sao?
Mỉm cười nhẹ, tôi thoải mái bước vào, lên phòng riêng “Thu Nguyệt.” ở tầng ba.
Cửa mở, có mấy cô phục vụ đi lại, nhiệt tình bưng thức ăn lên.
Tôi bước vào hai bước, tiếng ồn ào bên trong lập tức biến mất, từng ánh mắt nhìn về phía tôi.
Bố mẹ tôi, Chu Diệp, gia đình bác cả, gia đình bác ba, còn có một nhóm họ hàng không mấy quen thuộc, ngồi chật kín phòng riêng.
Chắc phải có đến hai mươi người nhỉ?
Tất cả bọn họ đều ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn tôi, nhất thời không nhận ra tôi.
Có lẽ là nhận ra rồi nhưng không dám tin.
Dù sao thì trước đây ta là một cô thôn nữ quê mùa, còn bây giờ là một cô người mẫu trình diễn thời trang.
“Chu Nhược?” Bố của em họ ba là người lên tiếng trước, sắc mặt thay đổi liên tục.
Bố của em họ ba là người quan tâm đến ta nhất, vì bà ta là người nhiều chuyện nhất và luôn lấy tôi ra để so sánh.
Tôi đủ ngu ngốc thì con gái bà ta sẽ không đến nỗi tệ.
Con gái bà ta là Chu Tố Tố cũng nhuộm tóc, màu xanh lá cây, không hợp với khuôn mặt của cô ta, trông rất kỳ lạ.
“Thật sự là Chu Nhược? Mày…” Mẹ tôi là người thứ hai lên tiếng, ánh mắt lấp lánh, liên tục đánh giá tôi.
Tôi đi thẳng đến ngồi cạnh Chu Diệp, tháo chiếc túi Chanel đeo vai xuống đưa cho nó: “Giúp chị cầm hộ, mệt quá.”
Chu Diệp như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ, nhất thời thất thố: “Chu Nhược?Chị sao lại… không giống chị!”
Nó vẫn như vậy.
Cả người toát lên vẻ ngây thơ, tóc mái hơi xoăn, trang phục dễ thương, chuẩn mực của một cô gái da trắng, trẻ trung và gầy.
Tôi và con bé có vóc dáng gần giống nhau nhưng phong cách của tôi hoàn toàn khác với nó, chủ yếu là toát lên vẻ sang trọng.
“Các người không phải nói Chu Nhược là đồ ngốc sao? Tôi thấy cô ta thông minh lắm, con gái nhà họ Chu chúng tôi phải như vậy.” Đối diện, chú của ta lên tiếng.
Ông ấy rất ít khi xuất hiện, vì sức khỏe không tốt, ta đã nhiều năm không gặp ông ấy rồi.
“Chú cũng đến à? Vừa nãy cháu không thấy.” Tôi đứng dậy chào hỏi, rất kính trọng chú.
Bọn họ hàng của tôi cơ bản đều chế giễu tôi nhưng bác cả là người tốt, cứ đến lễ tết là hỏi thăm tôi thế nào, có thể chữa được không.
“Không sao không sao, khụ khụ, Chu Nhược giống như minh tinh vậy, nhuộm tóc cũng đẹp, còn tóc của Tố Tố màu xanh lá cây này xấu chết đi được, vẫn là tóc của Chu Nhược đẹp hơn.” Bác cả tiếp tục khen tôi, ngay cả tóc của tôi cũng khen.
Mặt của bác ba dâu xanh lè, cùng màu với tóc của Chu Tố Tố.
Chu Tố Tố mặt không vui: “Màu xanh lá cây thì sao, ta thấy đẹp là được.”
Bố tôi hỏi tôi: “Chu Nhược, tiền đâu ra mà mua được bộ đồ đắt tiền thế này?”
“Em gái cũng mặc đồ đắt tiền thế kia mà, tiền đâu ra?” Tôi chế giễu, liếc nhìn Chu Diệp.
Bố tôi nhất thời không phản bác được, mẹ tôi đập bàn đứng dậy: “Chu Nhược, mày đến đây gây sự à?”
“Không, con bé bảo tôi đến, tôi không dám không đến, không thì lại bị đánh.”
Tôi từng câu từng chữ đáp trả.
Bố mẹ tôi tức điên lên, nếu không có nhiều người ở đây, chắc chắn họ đã đánh tôi rồi.
Mấy người họ hàng nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi vẫn là đứa ngốc đó sao?
Chu Diệp đứng dậy, đã nở nụ cười: “Chị gái thường xuyên đi làm thêm, chắc chắn đã tiết kiệm được tiền, tuyệt đối không phải làm chuyện xấu để kiếm tiền.”
Nó nói móc.
Chú cả rít thuốc, khói phả ra từ lỗ mũi: “Tuổi còn nhỏ, ăn mặc lòe loẹt, có gì đẹp? Chẳng trách lần nào cũng thi đếm ngược từ dưới lên, toàn tâm toàn ý vào việc ăn diện.”
Thật là mùi đàn ông gia trưởng.
Nhưng những người họ hàng đều đồng tình.
Chú bác cau mày: “Con gái ăn mặc đẹp cũng không được sao? Sao mọi người lại nhắm vào Chu Nhược thế? Những năm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người không nói gì.
Những người họ hàng đều là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, họ thấy bố mẹ tôi ghét tôi, đương nhiên sẽ coi thường tôi.
Nhà tôi giàu nhất nhưng tôi lại là người đáng thương nhất.
Chú bác nào biết được điều này.
“Ôi, hình như sắp có điểm rồi, hồi hộp quá!” Chu Diệp thấy không khí không ổn, vội chuyển chủ đề.
Nó vừa nói vậy, tất cả mọi người đều phấn khích, đặc biệt là chú cả và bác ba.
“Nhà chúng tôi có An Hoa chắc chắn sẽ đỗ được trường 211, cuối cùng gia tộc chúng ta cũng có người tài rồi!” Chú cả vỗ vai Chu An Hoa đang ngồi im bên cạnh.
Chu An Hoa căng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Chu Tố Tố tóc xanh lục không muốn nhưng vẫn phải lấy điện thoại ra, cũng muốn tra điểm.
Tất nhiên, tâm điểm là Chu Diệp.
Hầu hết mọi người đều nhìn Chu Diệp.
Chu Diệp mang theo một chiếc máy tính xách tay Apple mới tinh, nhẹ nhàng mở ra, chuẩn bị tra điểm.
Tôi nhìn chiếc máy tính xách tay hai lần, Chu Diệp liền đắc ý giải thích: “Đây là bố mẹ mua cho em để đi học đại học, mua trọn bộ sáu món của Apple, đúng rồi, còn một chuyện nữa phải nói cho chị biết.”
Khóe miệng Chu Diệp cong lên: “Nửa tháng trước chúng ta đã đến thành phố tỉnh đặt biệt thự rồi, có thể chuyển đến ở bất cứ lúc nào.”
Chu Diệp đang khoe khoang.
Khoe khoang sự cưng chiều mà nó được hưởng.
Trong thời gian tôi không về nhà, nó không chỉ mua trọn bộ sáu món của Apple mà còn đi đặt biệt thự.
Tài sản trong nhà, có lẽ đều đã đổ vào biệt thự rồi.
Còn căn biệt thự đó, tôi không được ở.
“Vẫn là em trai thứ hai có tiền, nói đặt biệt thự là đặt biệt thự.” Chú cả hiển nhiên đã biết, ghen tị nịnh nọt.
Bác ba đứng dậy rót trà cho bố tôi: “Sau này anh hai đến thành phố tỉnh phát triển, đừng quên chúng tôi nhé.”
Bố tôi rất thích, cười không khép được miệng: “Ôi, không có gì, chủ yếu là Tiểu Diệp thích, chúng tôi mới đặt, sau này trong nhà đều do con bé làm chủ, ai bảo con bé đỗ được trường 985 chứ.”
“Điểm vẫn chưa ra mà, chưa chắc đâu, lỡ con cũng giống chị, chỉ đỗ được cao đẳng thì chết.”
Chu Diệp khiêm tốn nhưng thực ra rất tự tin.
Nó tự tin đến mức điểm vẫn chưa ra, đã đi đặt biệt thự trước.
Một căn biệt thự ở thành phố tỉnh, dù là loại thấp cấp, cũng đủ để tiêu hết tài sản nhà tôi, lỡ có chuyện gì bất trắc thì nhà tôi cũng không còn xa cảnh phá sản.
“Ra rồi!” Tiếng hét đột ngột của Chu An Hoa thu hút mọi ánh nhìn.
Mọi người nhìn lại, thấy rõ điểm số trên màn hình điện thoại của Chu An Hoa.
“490?” Đại bá kinh ngạc thốt lên, suýt nữa không đứng vững.
Những người họ hàng khác cũng ngây người, mở to mắt nhìn kỹ lại.
“490?” Đại bá kinh ngạc thốt lên, suýt nữa không đứng vững.
Những người họ hàng khác cũng ngây người, mở to mắt nhìn kỹ lại.
Nhưng chỉ có 490 điểm!
Điểm số này đừng nói là 211, ngay cả một trường đại học bình thường cũng không vào được!
Chu An Hoa toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Anh ta thoát ra rồi đăng nhập lại nhưng điểm số vẫn không thay đổi, vẫn là 490!
“Không thể nào… Có phải có một môn quên ghi tên không? Chắc chắn có một môn không có điểm…”
Chu An Hoa mất hồn mất vía, nằm vật ra bàn khóc nức nở.
Đại bá ngồi ngây ra như phỗng, như sắp chết đến nơi.
Chỉ có tam bá mẫu là vui mừng ra mặt nhưng vẫn cố tỏ ra buồn bã: “Này… An Hoa không nên như vậy nhưng cũng được rồi, Tố Tố mới chỉ được 420 điểm thôi.”
Chu Tố Tố phát huy vượt mức nên cô ta rất vui mừng, cười tít cả mắt.
“Tiểu Diệp, con đã tra được chưa?” Bố mẹ tôi quan tâm đến Chu Diệp hơn, vội vàng hỏi.
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Chu Diệp.
Chu Diệp cúi đầu nhập số, hít một hơi thật sâu rồi nhấn phím xác nhận.
Điểm số hiện ra.
Tôi nhìn thấy ngay, 592.
Một số điểm khá tốt, có thể chọn 211 nhưng muốn vào 985 thì hơi khó, ngay cả những trường cuối bảng cũng chưa chắc đã vào được, chọn chắc thì chỉ có thể chọn đại học nông nghiệp.
Chu Diệp ngây người tại chỗ.
Mục tiêu của nó là top 10 trường 985 trong nước, kết quả là ngay cả những trường 985 cuối bảng cũng chưa chắc đã vào được.
Bố mẹ tôi cũng ngây người, không muốn tin.
Nhưng đại bá lập tức lấy lại tinh thần, tam bá mẫu cũng cười toe toét.
16
“Sao lại thấp thế này, không thể nào…” Chu Diệp rơm rớm nước mắt, mím chặt môi, đăng nhập lại để kiểm tra.
Nhưng kiểm tra thế nào cũng là 592.
Con bé gần như suy sụp, túm lấy tóc lắc đầu: “Không thể nào, sai ở đâu rồi… Có phải bài văn lạc đề không? Không thể nào…”
Bố mẹ vừa tức vừa thương, cuối cùng không nỡ mắng Chu Diệp.
Mẹ tôi ôm nó an ủi: “592 điểm cũng rất tốt rồi, chắc có thể vào được một trường 211 tốt chứ? Mẹ thấy đủ rồi, con gái ngoan đừng khóc nữa.”
Chu Diệp nín khóc, thật sự không khóc nữa.
Nhưng nó lại nhìn chằm chằm vào tôi, nó rất cần một nhóm đối chứng để xoa dịu vết thương của mình.
“Chị, chị mau tra đi, tra xong thì ăn cơm, thức ăn nguội hết rồi.” Chu Diệp lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.
Chỉ cần điểm số của tôi đủ thấp thì có thể an ủi cô ta rất tốt.
Mọi người đều nhìn tôi và không hề che giấu sự chế giễu.
Họ không dám cười lớn chế giễu Chu Diệp thi kém nhưng cười tôi thì không sao.
“Chu Nhược, con mau tra đi, dù sao thì mặt mũi nhà chúng ta cũng đã bị con làm mất hết rồi, con thi kém thế nào cũng không sao.” Mẹ tôi lạnh lùng thúc giục tôi.
Tôi không phản bác, cầm lấy máy tính của Chu Diệp, tra cứu.
Tôi cũng rất mong chờ, rốt cuộc tôi đã thi được bao nhiêu điểm, mà khiến phòng tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại đến tận nhà tìm tôi?
Nhập số, tôi nhấn xác nhận.
Kết quả không có điểm số, chỉ có một dòng chữ: Xếp hạng của bạn đã lọt vào top 50 toàn tỉnh, tình hình cụ thể vui lòng tra cứu vào ngày 26.
Ồ, học sinh bị che điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học đây mà!
Những người họ hàng đều ngạc nhiên.
Bố tôi còn chưa kịp nhìn rõ chữ, đã cau mày quát: “Chuyện gì thế này? Mất mạng rồi à?”
“Thật vô dụng, tra điểm cũng không tra được, nuôi mày để làm gì!” Mẹ tôi cũng không nhìn rõ chữ, mở miệng mắng tôi.
Đây là thói quen của họ rồi.
“Nếu không mù thì nhìn cho kỹ, nếu mù rồi thì bảo con gái ngoan của các người đọc cho các người nghe.”
Tôi lạnh lùng nói.
Cả phòng ồ lên, bố mẹ tôi nổi giận, lập tức muốn đánh tôi.
Nhưng Chu Diệp như mất hồn, giọng run rẩy nói: “Top 50 toàn tỉnh? Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào!”
Nó vừa hét lên, mọi người cũng lần lượt nhìn rõ.
Mẹ tôi trợn tròn mắt, giật mình.
Bố tôi suýt nữa thì dí đầu vào máy tính, miệng lẩm bẩm: “Top 50 toàn tỉnh… 26 ngày nữa mới tra cứu được?”
Một câu nói ra, cả phòng im lặng như tờ.
Còn chú tôi thì phấn khích lấy kính lão ra đeo vào rồi tiến lại xem, sau đó vỗ tay: “Top 50! Thật tuyệt vời! Nhà họ Chu chúng ta cuối cùng cũng có một học sinh giỏi rồi!”
17
Chú tôi phấn khích đến mức ho không ngừng.
Tôi vội rót trà cho chú uống, để chú ngồi xuống bình tĩnh lại.
Những người họ hàng còn lại vẫn im lặng, nhìn tôi rồi lại nhìn nhau, sau đó tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi.
Bố mẹ tôi nhìn nhau, không tin nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Chu Diệp đập mạnh máy tính xuống, giọng vẫn run rẩy: “Không có gì ghê gớm cả, nếu con không mắc lỗi thì cũng có thể vào top 50, con sẽ ôn lại, năm sau ít nhất cũng phải vào được Đại học Hạ Môn!”
Nó cố gắng lấy lại thể diện.
Bố mẹ tôi gật đầu: “Tiểu Diệp có năng lực, ôn lại chắc chắn có thể vào được Đại học Hạ Môn!”
Nói xong, mẹ tôi lại nhìn tôi, do dự nói: “Chu Nhược thi rất tốt, chắc có thể tùy tiện chọn 985 nhỉ? Tốt lắm, năm sau em gái con cũng có thể vào 985.”
Rõ ràng là bà ấy đã đánh giá thấp sức nặng của top 50 toàn tỉnh.
Hoặc có thể nói, bà ấy vẫn không muốn tin rằng tôi có thể vào top 50 toàn tỉnh.
“Yên tâm đi, trường 985 mà tôi có thể vào thì Chu Diệp cả đời này cũng không vào được.” Tôi không chút nể tình mà chế giễu.
Mẹ tôi căng thẳng mặt.
Chu Diệp cầm cốc trà hắt vào: “Chu Nhược, mày đắc ý cái gì? Thật sự tưởng mình được lên cành cao hóa phượng hoàng rồi à?”
Tôi bị hắt một mặt nước trà, lập tức tát trả lại: “Tao vốn dĩ là phượng hoàng nhưng vì cái nhà này mà phải sa cơ thành gà mái, mày nên cảm ơn tao!”
Từ nhỏ tôi đã thông minh hơn người, nếu không phải vì cái nhà này thì làm sao đến lượt Chu Diệp được vênh váo?
Chu Diệp bị tôi đánh choáng váng, hét lên khóc lóc: “Bố mẹ, chị lại đánh con, chị ấy đúng là một kẻ bạo lực! Chúng ta đừng cần chị ấy nữa, chúng ta đi ở biệt thự, đừng cần chị ấy nữa!”
Bố mẹ tôi vội vàng an ủi, bố tôi còn đe dọa tôi: “Chu Nhược, nếu mày còn thô bạo như vậy nữa thì đừng trách tao không bỏ tiền cho mày học đại học!”
Xem ra, họ thực sự không coi tôi là con gái.
Thì ra sức nặng của top 50 toàn tỉnh vẫn chưa đủ.
Vậy thì Thanh Hoa Bắc Đại thì sao?
Tôi nhìn về phía cửa, cô giáo chủ nhiệm của tôi đã dẫn theo mấy người đến, cô ấy vừa mới nhắn tin hỏi tôi đang ở phòng nào.
“Chu Nhược ở đây không?” Cô giáo chủ nhiệm ngó nghiêng, vẫn chưa phát hiện ra tôi.
Tôi đứng dậy cười: “Cô ơi, em ở đây.”
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi, các thầy cô ở phòng tuyển sinh của Thanh Hoa Bắc Đại sốt ruột lắm.” Cô giáo chủ nhiệm cười không khép được miệng, không quan tâm đến những người khác, kéo tôi giới thiệu với các thầy cô phía sau.
18
Phòng tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại mỗi bên cử đến hai thầy cô, tất cả đều vô cùng nhiệt tình, liên tục bắt tay tôi.
“Cổng trường Thanh Hoa rộng mở chào đón em, chúng tôi miễn học phí cho em, đồng thời cấp học bổng mức cao nhất…”
“Bắc Đại chúng tôi cũng vậy, ngoài ra còn tặng thêm chuyến du lịch toàn quốc bảy ngày vào kỳ nghỉ hè, có thể dẫn theo cha mẹ người thân…”
Họ mở lời thẳng thắn, đều muốn có tôi.
Tôi muốn cười.
Những chuyện trên báo thực sự đã xảy ra với tôi.
Trong phòng im lặng như tờ.
Sau đó Chu Diệp phá vỡ sự im lặng, cô ta thở dốc gấp gáp, như thể vừa trải qua một cú sốc lớn.
“Thanh Hoa Bắc Đại… Các người… Không thể nào! Các người là giả, giả!” Cô ta gào lên dữ dội, nước mắt chảy ra.
Thanh Hoa Bắc Đại còn có sức nặng hơn nhiều so với top 50 toàn tỉnh.
Bốn thầy cô giáo đều ngơ ngác.
Cô giáo chủ nhiệm vội giới thiệu các thầy cô phòng tuyển sinh cho những người họ hàng.
“Đây chính là các thầy cô phòng tuyển sinh của Thanh Bắc chính hiệu, thông qua trường chúng tôi liên hệ với Chu Nhược, Chu Nhược đã làm nên kỳ tích, chắc chắn là thủ khoa thành phố rồi!”
Cô giáo chủ nhiệm nói xong, một thầy cô phòng tuyển sinh cười nói: “Chu Nhược được 718 điểm, rất tuyệt vời, là thủ khoa toàn tỉnh năm nay, còn cao hơn thủ khoa toàn tỉnh năm ngoái hai điểm.”
“Cái gì?” Tất cả những người họ hàng đều kêu lên một tiếng.
Bản thân tôi cũng kinh ngạc.
Thủ khoa toàn tỉnh?
Mặc dù tôi ước tính điểm số cũng trên 710 điểm nhưng không ngờ lại thi được thủ khoa toàn tỉnh!
Cô giáo chủ nhiệm cũng ngây người, cô ấy còn tưởng tôi chỉ là thủ khoa thành phố.
Chỉ một chữ khác nhau, mà cách biệt cả ngàn dặm!
Tôi chỉ có thể nói, trí thông minh mà hệ thống trả lại, thật lợi hại!
19
Trong phòng sôi sục, không thể bình tĩnh trở lại.
Dù là bác cả hay bác ba, tất cả đều thay đổi thái độ.
Bởi vì danh hiệu thủ khoa toàn tỉnh của tôi quá mức khoa trương, nó có nghĩa là tương lai tươi sáng, có nghĩa là gia tài vạn quán trong tương lai.
Thậm chí, tôi sẽ trở thành tinh anh cấp quốc gia, tức là người trên người mà những người họ hàng không thể chạm tới.
Tài sản hàng chục triệu của bố mẹ tôi đương nhiên đáng để nịnh bợ nhưng danh hiệu thủ khoa toàn tỉnh của tôi càng đáng để tâng bốc.
“Tiểu Nhược lợi hại quá, bác ba đã nói rồi, tương lai con sẽ làm nên chuyện lớn, thật tuyệt!” Bác ba gần như chạy đến nắm tay tôi.
Tôi vẫn giữ nụ cười, bà ấy lại chỉ vào Chu Tố Tố mắng: “Con xem con kìa, nhuộm tóc xanh lá cây trông như con cóc chết, từ nhỏ bác đã bảo con học hỏi chị Tiểu Nhược của con cho tốt, con không nghe!”
Chu Tố Tố không dám ấm ức, cô ta cũng theo bản năng muốn tâng bốc tôi.
“Chị Nhược lợi hại quá!” Chu Tố Tố nở nụ cười nịnh nọt không phù hợp với độ tuổi.
Bác cả cũng đến, muốn ôm tôi.
Tôi lập tức né tránh, sợ bị mùi đàn ông của ông ấy làm ngạt chết.
Ông ấy hơi ngượng, sau đó giơ ngón tay cái về phía tôi: “Tiểu Nhược giỏi quá, tổ tiên nhà họ Chu chúng ta đúng là bốc khói xanh rồi, tôi nhất định phải làm một con heo sữa quay cho tổ tiên nếm thử!”
Tất cả những người họ hàng đều cười, Chu An Hoa cũng cười theo.
Chú tôi cười đến nỗi răng giả cũng rơi ra.
Bố mẹ tôi và Chu Diệp không cười, họ không cười nổi, cả người đều cứng đờ.
Lần này là cứng đờ hoàn toàn.
Tuy nhiên, cuối cùng bố mẹ tôi cũng phản ứng lại, nở nụ cười với tôi mà mười ba năm qua chưa từng có: “Con xem chúng ta đều kinh ngạc đến ngây người rồi, con là con gái ngoan của chúng ta, thật tuyệt, thật tuyệt!”
Mẹ tôi bước tới, cũng muốn ôm tôi, tôi cũng né tránh.
Bà ấy cũng không thấy mất mặt, quay sang nắm tay một thầy giáo, nói thao thao bất tuyệt: “Thầy ơi, chúng tôi giáo dục Chu Nhược nhưng đã tốn rất nhiều tâm sức, các thầy có muốn mời phóng viên đến phỏng vấn chúng tôi không?”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể dạy ra một thủ khoa toàn tỉnh, cũng không dễ dàng gì.” Bố tôi phụ họa.
“Câm miệng, câm miệng hết cho tôi!”
Chu Diệp điên cuồng ngay tại chỗ.
Nó hoàn toàn không thể chấp nhận được, cầm cốc trà đập loạn xạ.
“Tôi không tin, tôi không tin, các người lừa tôi!” Cô ta vừa khóc vừa đập đồ, những người họ hàng vội vàng giữ cô ta lại, tránh làm các thầy cô giáo sợ hãi.
Cô ta bị giữ lại vẫn còn vùng vẫy, miệng độc địa mắng: “Chu Nhược, mày chỉ là một đứa ngu, mày chỉ là một đứa não tàn, mày dựa vào đâu mà là thủ khoa toàn tỉnh, mày đi chết đi, đi chết đi!”
Khuôn mặt của những người họ hàng đều biến sắc, các thầy cô giáo cũng không cười nổi nữa.
Tôi lạnh lùng đứng nhìn, Chu Diệp, mày thật xấu xí.
20
Trò hề kết thúc, tôi tiễn các thầy cô giáo xuống lầu.
Những người họ hàng đi theo sau tôi cùng tiễn, khách sáo vô cùng.
Tôi đã trở thành nhân vật cốt cán của nhà họ Chu.
Một lát sau, mẹ tôi một mình đi xuống, còn đuổi hết những người họ hàng đi.
“Tiểu Nhược à, bố con vẫn đang an ủi em gái con, mẹ xuống nói chuyện với con.” Mẹ tôi cố gắng nắm tay tôi.
Tôi hất tay ra: “Có gì thì nói, có rắm thì thả.”
Mẹ tôi sắc mặt hơi biến đổi nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Con đừng như vậy, thực ra mẹ cũng yêu con, những thứ con ăn mặc ở, còn có học phí, không phải đều là chúng ta cho con sao.”
“Nói trọng điểm.” Tôi không kiên nhẫn.
Mẹ tôi cân nhắc: “Con đừng nhỏ nhen như vậy, tha thứ cho chúng ta đi, chúng ta cùng nhau đến thành phố tỉnh sinh sống, con là thủ khoa toàn tỉnh, chúng ta nhất định sẽ bồi dưỡng con học đại học thật tốt…”
“Không đi,con bé không cho tôi ở biệt thự.” Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ.
“Em gái con chỉ là trẻ con thôi, nó nói đùa, chúng ta sẽ khuyên nó để con ở biệt thự.” Mẹ tôi đảm bảo với tôi.
“Các người dường như vẫn luôn nuông chiều nó như một đứa trẻ, các người có quên không, con và nó cùng ngày sinh, con không thể là trẻ con sao?”
Tôi hỏi rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.
Mẹ tôi nhất thời câm nín, một lần nữa nắm tay tôi: “Tất nhiên con cũng là con của mẹ, mẹ rất yêu con, sau này con phải hòa thuận với em gái…”
“Không hòa thuận được, hoặc là con đi ở biệt thự, hoặc là nó đi ở biệt thự, các người chọn đi.”
Tôi đưa cho mẹ tôi một sự lựa chọn.
Bà ấy ngẩn người, không chọn, ngược lại còn nổi giận: “Chu Nhược mày có ý gì? Mày có thể thi đỗ thủ khoa cũng có công lao của chúng ta, là chúng ta nuôi mày ăn học, nuôi con khôn lớn, con nhất định phải chọc tức chúng ta sao?”
Tôi lắc đầu, không cần nói thêm gì nữa.
“Tạm biệt.”
21
Tôi đi rồi, vẫn không về nhà.
Cân nhắc vài ngày, tôi quyết định đến Thanh Hoa, cũng quyết định nhanh chóng đến Bắc Kinh.
Sau tiệc mừng thầy cô, tôi đã mua vé máy bay, sắp rời xa quê hương.
Bố mẹ vẫn luôn gọi điện cho tôi, cầu xin tôi về nhà, mọi chuyện có thể thương lượng.
Tôi dứt khoát ném chiếc điện thoại cũ xuống sông, cắt đứt liên lạc.
Lúc này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi nhẹ nhàng đeo ba lô đơn giản đến sân bay, vui vẻ chưa từng có.
Đây là niềm vui của sự tái sinh.
Nhưng ngay sau đó, tôi không vui nữa, vì tôi nhìn thấy Chu Diệp.
Nó lại đợi tôi ở sân bay.
Tôi nhíu mày đi tới, nó tặng tôi một bó hoa, cười rất ngọt ngào: “Nghe thầy cô nói, hôm nay chị đi Bắc Kinh, tôi đến tiễn chị.”
Thoạt nhìn,nó có vẻ như thật lòng đến tiễn tôi.
Nhưng sự khinh thường và đắc ý chưa bao giờ thay đổi trong ánh mắt nó đã bán đứng nó.
“Mày lại muốn khoe khoang điều gì?” Tôi tiện tay ném bó hoa vào thùng rác.
Chu Diệp nhếch miệng: “Không khoe khoang gì cả, tôi muốn cảm ơn chị đã ép mẹ đưa ra lựa chọn, nếu chị không ép bà ấy, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý nhận chị,chị cũng có thể ở biệt thự, đáng tiếc…”
Nụ cười của Chu Diệp không giấu được: “Đáng tiếc là chị nhất quyết ép mẹ đưa ra lựa chọn, bà ấy rất tức giận, bố cũng rất tức giận,chị thật ngây thơ,chị tưởng dựa vào thân phận thủ khoa toàn tỉnh là có thể đánh bại tôi sao?”
“Ngoài thân phận thủ khoa toàn tỉnh, chị chẳng có gì cả, bố mẹ đã ghét chị mười ba năm rồi, sẽ không yêu chị lại đâu, họ chỉ yêu tôi thôi.”
Tôi nghe thấy chán ngắt: “Nói xong chưa?”
“Chị không buồn sao? Cuối cùng bố mẹ vẫn chọn tôi mà.” Chu Diệp rất muốn nhìn thấy tôi buồn, tốt nhất là khóc thật to.
“Tôi không có gì buồn cả, ngược lại là cô, cô sắp phải buồn rồi, tranh thủ thời gian ở biệt thự thêm vài ngày đi.” Tôi cười đùa, đi thôi.
“Đi thong thả, tôi sẽ ở biệt thự thật thoải mái, hưởng thụ tình yêu của bố mẹ, hihi.”
22
Sau khi vào kinh, cổ phiếu của tôi lại tăng mạnh, lợi nhuận gần như tăng gấp đôi, đối với một người mới như tôi thì đây hoàn toàn là một điều kỳ diệu.
Tôi dứt khoát đổ hết tiền trong tay vào, hơn một trăm vạn đều đặt vào ba cổ phiếu mà tôi đã chọn.
Không lâu sau, cổ phiếu lại tăng mạnh, trong thị trường giá xuống vẫn tăng ngược dòng.
Thu nhập một ngày của tôi dễ dàng vượt quá mười vạn.
Rõ ràng, tài sản của bố mẹ tôi đang mất đi một cách điên cuồng, chắc chắn họ đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên, bác ba của tôi đã cố tình liên lạc với tôi thông qua giáo viên chủ nhiệm.
“Tiểu Nhược à, bố mẹ con ở thành phố tỉnh xảy ra chuyện rồi, lái xe đâm chết một người đòi bồi thường, gây ra kiện tụng, chuyện này vốn không lớn nhưng hôm đó bố con uống rượu, là lái xe say…”
Bác ba tôi nói một tràng dài.
Bà ấy không tốt bụng, bà ấy muốn thông qua những chuyện này để tạo mối quan hệ tốt với tôi.
Bà ấy biết tôi không thích bố mẹ.
“Bố mẹ con từ nhỏ đã ngược đãi con, ông trời cũng không thể chịu đựng được nữa, ôi, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa đến.” Bác ba còn thương hại tôi.
Tôi tùy tiện nghe, không hề động lòng.
Sau khi nhập học, tôi toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc học, đồng thời bắt đầu khởi nghiệp trong thời gian rảnh rỗi.
Tôi không thể lãng phí chỉ số IQ của mình.
Chỉ trong vòng nửa năm, tôi lại kiếm được một khoản tiền lớn thông qua việc khởi nghiệp, cộng với việc cổ phiếu tăng giá điên cuồng, cùng với việc liên tục trúng giải độc đắc xổ số, số tiền trong tay tôi đã gần năm trăm vạn.
Không thể nói tôi giỏi đến mức nào, chỉ có thể nói tốc độ phá sản của bố mẹ tôi quá nhanh.
Tổng tài sản của họ chỉ khoảng mười triệu, hiện tại đã trả lại cho tôi năm trăm vạn.
Bác ba lại gọi điện, nói về Chu Diệp.
“Cô em gái của con hư quá, nó không phải học lại sao, đến thành phố tỉnh học lại, rồi con đoán xem thế nào? Nó bắt nạt người khác!
“Trời ơi, nhìn cô bé ngây thơ như vậy, lại bắt người khác liếm giày cho nó, còn tát tai, chụp ảnh khỏa thân, nghe thôi đã thấy tức rồi!”
Bác ba nói đến tức giận.
Tôi nhướng mày, Chu Diệp này càng ngày càng quá đáng.
Trước đây,nó bắt nạt người khác, nhiều nhất chỉ là đùa giỡn, bây giờ đã đi trên con đường phạm pháp.
Hơn nữa, thành phố tỉnh không phải là nơi nhỏ bé, một khi sự việc bắt nạt này bị phanh phui, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn.
“Em gái con nghiện bắt nạt, thậm chí còn bắt nạt con gái của một cục trưởng công an, đánh thủng màng nhĩ của người ta, người ta không phế nó mới lạ?
“Bố mẹ con chỉ có chút năng lực ở nơi nhỏ bé của chúng ta, đến thành phố tỉnh thì ai thèm để ý đến họ? Họ đã bồi thường hai trăm vạn, lại cầu xin ông nọ bà kia, mới bảo vệ được em gái con.”
Bác ba bắt đầu hả hê.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì họ không chịu nổi nữa, trong nhà không còn tiền, lại phải nuôi một căn biệt thự, sự nghiệp ở thành phố tỉnh cũng không thuận lợi, đi đâu cũng gặp khó khăn, hôm qua còn tìm tôi vay tiền.”
Bác ba không ngừng chậc chậc, có vẻ như rất hả hê.
23
Tôi tiếp tục tập trung vào việc học và sự nghiệp.
Mới đầu năm hai, tôi lại kiếm được một khoản tiền lớn, đồng thời cổ phiếu lại tăng vọt, tạo ra một đỉnh cao mới.
Chỉ sau một đêm, tôi đã kiếm được gần năm mươi vạn.
Tính toán cẩn thận, tôi đến kinh đô một năm, số tiền trong tay đã vượt quá bảy trăm vạn!
Một phần là lợi nhuận từ cổ phiếu, một phần là lợi nhuận từ việc khởi nghiệp, còn một phần, cũng là phần lớn, đến từ xổ số phúc lợi.
Tôi đã mua xổ số ở Bắc Kinh hơn mười lần, đã trúng năm lần, tổng thu nhập là ba trăm năm mươi vạn.
Tôi cảm thấy mình đã bị giới xổ số truy nã, rất nhiều người để mắt đến tôi, tò mò tôi là thần thánh phương nào, khiến tôi mua xổ số cũng phải cẩn thận.
Kỳ nghỉ hè năm hai, tài sản của tôi chính thức vượt mốc mười triệu.
Cũng vào ngày này, bác ba nói với tôi một tin, bố mẹ đã bán căn biệt thự ở thành phố tỉnh, đưa Chu Diệp về quê.
Chu Diệp không còn muốn học nữa, bây giờ ngày nào cũng ở nhà làm bà hoàng, động một tí là nổi cơn thịnh nộ, mắng bố mẹ như tát nước vào mặt.
Nó chê bố mẹ vô dụng, ngay cả biệt thự cũng không ở được.
Tôi muốn cười.
Cuối cùng Chu Diệp cũng lộ bản chất trước mặt bố mẹ, nó không thể giả vờ được nữa.
Vậy thì, nỗi khổ của bố mẹ sắp đến rồi.
Họ cũng cố gắng liên lạc với tôi, còn muốn tôi về nhà, dù sao tôi cũng có tiềm năng, tương lai có thể phụng dưỡng họ không thành vấn đề.
Nhưng tôi trực tiếp chặn, không có ý định về quê.
Tuy nhiên, trước Tết Nguyên đán, chú tôi nhập viện, bệnh rất nặng.
Tôi không quan tâm đến bất kỳ người họ hàng nào, chỉ quan tâm đến chú tôi.
Vì vậy, tôi mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày, về quê một chuyến, đến bệnh viện thăm chú tôi.
Bác ba tình cờ ở đó, thấy tôi về liền nắm tay tôi đầy phấn khích: “Tiểu Nhược về rồi, trời ơi, lại xinh đẹp hơn rồi, nhìn là biết ngay người thành đạt!”
Tôi cười cười, đưa cho bác một phong bao lì xì, coi như tiền mua tin tức.
Bác vui mừng không khép miệng, sau đó chỉ vào phòng bệnh: “Chú của con vẫn luôn nhắc đến con, mong con về, hình như chú có chuyện muốn nói với con, có thể liên quan đến bố mẹ con.”
Tôi hơi bất ngờ, chú tôi và gia đình tôi không thân thiết, sao lại muốn nói chuyện về bố mẹ tôi?
“Có lẽ là khuyên con tha thứ cho bố mẹ con, ôi, dù sao cũng là người thân, bố mẹ con bây giờ cũng khổ lắm, em gái con lại ngày nào cũng lên cơn, phiền phức lắm.”
Bác ba đoán.
Tôi thuận miệng hỏi: “Dạo này bố mẹ tôi thế nào?”
“Nhà ở thành phố đã bán hết, thuê một căn nhà cũ nát để ở, cũng thảm như trước, con còn nhớ nhà mình hồi nhỏ không? Nghèo lắm, cả tuần không ăn được miếng thịt nào, vẫn là bác thường xuyên giúp đỡ.” Bác ba nhân cơ hội kể công.
24
Tôi không để ý, đi vào phòng bệnh thăm chú tôi.
Chú tôi nằm yếu ớt, thấy tôi đến thì như hồi quang phản chiếu, cười lên.
“Chu Nhược, học sinh giỏi, học sinh giỏi.” Chú lẩm bẩm, vui mừng khôn xiết.
Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc của chú: “Chú ơi, cháu đến thăm chú đây.”
“Tốt, tốt lắm, Chu Nhược à, chú có lời muốn nói nhỏ với con.” Chú tôi liếc nhìn cửa, thấy không có ai mới yên tâm.
Tôi lắng nghe cẩn thận.
Chú hạ giọng nói: “Đừng về nhà nữa, đừng quan tâm đến bố mẹ con nữa, họ rất xấu xa.”
Tôi ngẩn người.
Chú tiếp tục nói: “Hồi nhỏ con có phải rất thông minh không? Chú nhớ khi con mới bốn năm tuổi đã có thể thuộc nhiều bài thơ cổ, cũng biết nấu cơm, thông minh lắm.”
Tôi gật đầu nói đúng.
Chú tôi thở dài: “Sau đó con đột nhiên trở nên ngốc nghếch, cái gì cũng không biết.”
“Đúng vậy.” Tôi tiếp tục gật đầu, trong lòng có chút ấm áp.
Không ngờ chú tôi còn nhớ chuyện tôi trở nên ngốc nghếch.
“Ôi, đây đều là tội lỗi của bố mẹ con, hôm kia họ đến thăm chú, chú giả vờ ngủ, không biết sao họ lại cãi nhau.”
Chú tôi lại liếc nhìn cửa: “Bố con nói, tìm ai vay tiền cũng không được, nhất định phải bắt con về phụng dưỡng họ.”
“Mẹ con nói, bà ta hận con chết đi được, là do con trở nên thông minh, mới khiến họ phá sản xui xẻo, nếu con vẫn ngốc nghếch, họ sẽ mãi mãi giàu có.”
Lời nói này khiến tôi lạnh cả người, trong nháy mắt, lông tơ dựng đứng.
Hóa ra bố mẹ tôi biết, tôi càng ngốc, gia đình càng giàu có sao?
“Chú không nghe rõ lắm, chỉ biết là có thứ gì đó giao dịch với bố mẹ con, nó hỏi ý kiến bố mẹ con, có đồng ý giao trí thông minh của con để đổi lấy tiền tài không.”
Chú tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của bố mẹ tôi, kể lại cẩn thận cho tôi nghe.
Môi tôi run rẩy, nước mắt không báo trước mà chảy ra.
Tôi đã không còn tình cảm với bố mẹ từ lâu nhưng lúc này vẫn khóc.
Hóa ra, bố mẹ biết đến giao dịch đó.
Khi tôi năm tuổi, tôi đã đồng ý giao dịch với hệ thống và hệ thống cũng hỏi ý kiến của bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi cũng đồng ý, giao dịch mới có thể tiến hành.
Vì tôi còn quá nhỏ, cần bố mẹ quản lý tài sản.
Sao họ có thể không biết được?
Họ không chỉ biết, còn chê tôi ngốc, luôn thiên vị em gái, coi công lao về tài vận là của em gái!
Có lẽ, trong lòng họ, tôi đã vô dụng.
Tôi đã bị “Hiến tế”, vì vậy tôi không đáng được yêu, tôi chỉ cần đổi lấy tiền tài là được.
Còn em gái tôi thông minh lanh lợi, ăn nói khéo léo, nó mới là đứa con mà bố mẹ tôi yêu thích.
Thật nực cười.
25
Tôi khóc rất lâu, không khóc thành tiếng, chỉ là nước mắt không ngừng chảy.
Chú tôi đau lòng lau nước mắt cho tôi, không nói nên lời.
Bác ba thò đầu vào nhìn trộm: “Hai người nói gì thế? Đói không?”
Tôi hít mũi, giọng khàn khàn.
“Đói.”
“Con muốn ăn gì? Bác đi mua cho.” Bác ba rất nhiệt tình.
Tôi biết bác ấy muốn nịnh bợ tôi nhưng đột nhiên tôi không thấy bác ấy đáng ghét nữa.
Bác ấy có xấu xa đến đâu, cũng chỉ là hạng người tầm thường thường thấy trên đời này.
Bác ấy sẽ vì con gái học kém mà thấy mất mặt, cần phải kéo tôi xuống để tìm chút an ủi.
Nhưng bác ấy cũng từng giúp đỡ gia đình tôi, cũng sẽ đến chăm sóc chú tôi khi chú nhập viện.
Bạn thấy đấy, những người tầm thường này, luôn có những điểm sáng lấp lánh.
Nhưng bố mẹ tôi thì sao?
Họ giống như những con cá trê trong đầm lầy đen tối, há miệng đòi hỏi, còn phun ra bùn hôi thối.
“Cháu muốn ăn cháo.” Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với bác ba.
Bác ấy gật đầu rồi đi.
“Khoan đã, dạo này Tố Tố đang làm gì?” Tôi gọi bác ba lại.
Bác ba thở dài: “Cháu ấy không chịu học nữa, ngày nào cũng ở nhà chơi game, bác muốn đuổi con bé đi làm nhưng con bé chẳng biết gì, bác sợ con bé ra ngoài vất vả, thôi thì cứ nuôi trước vậy.”
Nhà bác ba không giàu có nhưng vẫn nuôi Tố Tố.
“Cháu mở một công ty nhỏ ở Bắc Kinh, có thể để Tố Tố đến làm, cháu sẽ dạy nó một số thứ, sau này không đến nỗi chết đói.” Tôi đề nghị.
Bác ba mừng rỡ: “Thật sao?”
“Thật.” Tôi gật đầu.
Bác ba chạy đến ôm tôi, đầy phấn khích: “Tốt quá, trạng nguyên tỉnh nhà dẫn con gái bác đi kiếm tiền, chắc chắn sẽ được, Nhược Nhược à, bác cảm ơn con, cảm ơn con nhiều lắm!”
26
Việc tôi trở về nhanh chóng được họ hàng biết đến.
Bác ba quá phấn khích, đi khắp nơi khoe khoang, chuyện này không giấu được.
Tôi không quan tâm, chăm sóc chú tôi hai ngày, định đưa Tố Tố đến Bắc Kinh.
Kết quả là bố mẹ tôi dẫn theo Chu Diệp đến.
Bố mẹ tôi vừa đến đã khóc lóc, vây quanh tôi khóc lóc: “Tiểu Nhược, cuối cùng con cũng về rồi, chúng ta nhớ con lắm.”
“Gia đình phá sản, nợ nần chồng chất, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào con, con ở Bắc Kinh thế nào? Còn dư dả không?”
Họ muốn tiền.
Tôi là trạng nguyên tỉnh, lúc đầu có một khoản tiền thưởng lớn của trường, còn có đủ loại học bổng, bố mẹ tôi để mắt tới.
“Chu Diệp sẽ mang lại tài vận, các người cứ trông cậy vào nó là được.” Tôi nhìn Chu Diệp đang im lặng không nói.
Con bé ủ rũ tinh thần, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại sự chán nản.
Bố mẹ tôi cười gượng, bố tôi dứt khoát tát Chu Diệp một cái: “Chị gái con đã về rồi, không biết gọi một tiếng sao?”
Chu Diệp có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt không có chút ánh sáng nào.
Mẹ tôi mắng nó: “Gọi chị đi, ngày nào cũng như đồ bỏ đi, nhìn thấy con là thấy phiền!”
“Chị…” Chu Diệp vô cảm gọi, trông không được thông minh cho lắm.
Tôi cau mày, không ổn rồi.
Chu Diệp không phải ở nhà phát điên, thấy ai cũng mắng sao?
Sao lại đờ đẫn thế này, mặc cho bố mẹ đánh mắng?
“Em gái con giờ đã biết lỗi rồi, nó ngoan lắm, con tha thứ cho nó, về nhà đi.” Mẹ tôi vừa khóc vừa lau nước mũi.
Tôi lại nhìn Chu Diệp hai lần, rồi lắc đầu: “Con có việc, đi trước đây.”
Tôi đẩy họ ra rồi rời đi.
Bố tôi sốt ruột, nghiến răng nói: “Chu Nhược, con chẳng hiếu thuận gì cả, con muốn nhìn chúng ta chết sao!”
“Học theo bố mẹ thôi, bố mẹ vẫn luôn nhìn con trở nên ngốc nghếch, số tiền đó dùng có vui không?” Tôi quay đầu cười lạnh.
Bố mẹ tôi cứng đờ trong nháy mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, trong ánh mắt toàn là sự chột dạ.
Tôi không ngoảnh lại nữa, bỏ đi.
27
Tôi đưa Tố Tố về Bắc Kinh.
Cô bé này không thích học hành, tính tình cũng không tốt nhưng lại rất sùng bái tôi, dù sao tôi cũng là trạng nguyên tỉnh.
Chỉ bảo đàng hoàng vẫn có thể tốt lên được.
Sau này Tố Tố thực sự thay đổi, làm việc chăm chỉ, thái độ cũng nghiêm túc, tôi tăng lương cho cô bé lên một vạn năm.
Bác ba vui mừng gọi điện cảm ơn tôi, sau đó ấp úng, có lời không dám nói.
Tôi bảo bác ấy nói.
Bác ấy do dự mở lời: “Hôm qua bố mẹ con mất rồi, mấy nhà họ hàng chúng ta đang giúp lo hậu sự, con có về không?”
Trong lòng tôi thắt lại, rồi bình tĩnh hỏi: “Chết thế nào?”
“Nửa đêm Chu Diệp phát điên, đâm chết họ, hàng xóm kể lại, Chu Diệp vừa đâm vừa mắng: Tôi không muốn ngốc, tôi không muốn ngốc, tôi không muốn hệ thống tài phú…
“Nói chung là khá tà môn, mọi người cũng không hiểu ý nghĩa là gì, đều nói là gặp phải thứ bẩn thỉu, ôi.”
Tim tôi lại thắt lại, hệ thống tài phú ư.
Rõ ràng, hệ thống đã tìm đến Chu Diệp và bố mẹ tôi đã đồng ý dùng chỉ số thông minh của Chu Diệp để đổi lấy tiền tài.
Chu Diệp không chịu ngốc nhưng bố mẹ tôi lại muốn cô ấy ngốc.
Lần trước tôi gặp cô ấy, cô ấy đã ngốc rồi nên trông có vẻ đờ đẫn.
Trong tình trạng chưa hoàn toàn ngốc hẳn, cô ấy đã giết bố mẹ tôi.
“Chu Diệp đã bị bắt chưa?” Tôi giữ bình tĩnh.
“Ừ, đưa vào bệnh viện tâm thần rồi, cả đời cũng chỉ thế thôi, ôi, bác sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy, con yên tâm.” Bác ba không hiểu sao lại buồn.
Tôi tỏ ý đã hiểu, rồi cúp điện thoại.
Hít một hơi thật sâu, tôi đi trên đại lộ rợp bóng cây vào cuối thu, bước rất chậm, đi rất lâu.
Khắp nơi đều tĩnh lặng, khắp nơi đều là những cây trơ trụi, cuối thu phương Bắc đã không còn giữ lại được một chiếc lá nào.
Có những nỗi đau cần thời gian để chữa lành, giống như những cây không còn lá này, phải đợi đến mùa xuân sang năm, mới có thể đâm chồi nảy lộc.
Chu Nhược, hãy chữa lành thật tốt.
Hãy sống thật tốt.
-Hết-
Comments for chapter "Chương 1 (FULL)"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0