CÓ MẸ Ở ĐÂY ! - HẾT
41
Lúc hắn kéo ta ra khỏi cửa, lòng bàn tay hắn toàn mồ hôi.
Vừa ra ngoài, hắn lập tức buông tay:
“Xin lỗi, vừa rồi…”
“Cảm ơn thúc.” Ta nói, hắn ngẩng đầu lên, ta lại rất chân thành nói với hắn, “Cảm ơn thúc.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cười.
Từ Trị là một tiểu lại rất nhỏ bé, nhưng cũng là một viên quan.
Hắn lấy ra khí thế quyết tử, trực tiếp dẫn ta đến Hình bộ, vào ngày tân Hình bộ Thị lang nhậm chức, quỳ gối trước cửa Hình bộ.
Thường dân muốn kiện quan phải chịu ba mươi gậy trước.
Nhưng Từ Trị có thân phận quan lại, nên miễn bị đánh.
Lúc hắn quỳ xuống, ta bắt đầu màn kịch của mình, dập đầu lia lịa.
Đầu bị vỡ, túi m.á.u giấu trong tóc cũng vỡ theo.
Mặt ta đầy máu, dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của người đàn bà kia được ta học hỏi và phát huy.
Ta gào khóc kêu oan cho mẹ.
Lúc này, Lan di và lão đồ tể nhận được tin tức cũng vội vàng chạy đến.
Lòng nghĩa hiệp thường thấy ở những kẻ mổ lợn.
Sau khi có nhân chứng, thân phận của người đàn bà từng bị giam giữ vì vu cáo mẹ cũng được điều tra rõ.
Hóa ra là một ni cô hoàn tục ở am ni cô ngoại ô thành, từng có thù với mẹ vì mẹ từ chối nhận hàng dệt kim không đạt chất lượng của bà ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cuối cùng bị người ta lợi dụng, lấy tiền trở thành công cụ đối phó với mẹ.
Lúc mẹ được thả ra, ta đi đón bà.
Môi bà khẽ mấp máy.
Bà muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.
Thậm chí bà không dám nhắc đến họ Trần một lời.
Nữ tù nhân bên cạnh hâm mộ nói: “Cô có đứa con gái biết ơn, báo đáp thật tốt… Sau này nhà cô sẽ phát đạt đấy.”
Ta dắt mẹ đi ra ngoài, Từ Trị đang đợi ở đó.
Mẹ sững người, nhìn ta, ta nói: “Con thích chàng ấy.”
42
Mẹ không phản đối, không lâu sau, ta và Từ Trị thành thân.
Năm sau, hắn bỏ ra một số tiền lo lót, được điều ra ngoài kinh thành.
Trước khi rời kinh đô, chúng ta về quê một chuyến.
Tiệm dầu nhà họ Chu xưa kia đã đóng cửa từ lâu, ông bà ngoại cũng đã qua đời, chỉ còn lại cậu cả. Sau khi bán vợ, giờ đây ngày nào cậu cũng bị đứa con trai bất tài mắng chửi.
Còn họ hàng nhà họ Thiệu vẫn cãi cọ không ngừng.
Nghe kỹ, hóa ra là vì tranh giành tài sản của cha năm xưa, kẻ được nhiều, người được ít.
Mối thù cũ chất chứa, ồn ào không dứt.
Những kẻ đang cãi nhau vừa nhìn thấy Từ Trị mang phẩm hàm quan lại, phản ứng đầu tiên đều là đồng loạt quỳ xuống đất.
Từ Trị hỏi thăm tình hình của cha, lại hỏi han mẹ con ta.
Bọn họ run rẩy, không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói tộc họ rộng lượng, cho phép mẹ con ta tái giá.
Mẹ hỏi trong xe: “Thật sao?”
Bọn họ im bặt không dám lên tiếng.
Bác dâu cả run lên, mãi đến lúc chúng ta sắp đi, bà ta mới hỏi: “Hình như ta nghe thấy giọng của Chu thị… Có phải không?”
Những người khác đều suỵt một tiếng.
Lúc chúng ta mang theo đất từ mộ cha rời đi, họ hàng nhà họ Thiệu vẫn đang cẩn thận trả đồ vào căn nhà xiêu vẹo ấy.
43
Chúng ta mang theo hành lý đến Giang Nam.
Ở Giang Nam có một loại ổ bảo.
Ở đó, tác dụng của tiền bạc càng lớn hơn, có tiền có thể nuôi bộ khúc riêng.
Mẹ nói, có tiền vẫn phải làm việc theo cách của người có tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/co-me-o-day/het.html.]
Bà vẫn là người quán xuyến mọi việc, cũng rất yêu thương ta.
Sau này Lan di cũng mang theo con đến nương nhờ chúng ta, con trai bà bụ bẫm, rất được mẹ yêu quý.
Ta cũng sinh con.
Đau đớn suốt một ngày một đêm, sinh nở rất khó khăn, suýt nữa thì mất mạng.
Sau đó, đứa bé nhỏ xíu được bế ra, lau sạch sẽ, quấn lại, đặt lên n.g.ự.c ta.
Khuôn mặt mềm mại của con bé áp vào mặt ta.
Khoảnh khắc ấy, ta nghĩ mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho con.
Mẹ đưa tay sờ mặt ta.
Ánh mắt dịu dàng.
44
Mẹ cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện ngồi tù.
Mãi cho đến rất lâu rất lâu sau này.
Lâu đến mức mọi chuyện trong quá khứ dường như trở nên mơ hồ.
Sức khỏe của mẹ rất yếu, tay bà nổi đầy nếp nhăn, khô ráp như khúc gỗ.
Bà bắt đầu không nhớ rõ mọi chuyện.
Có lúc nửa đêm đột nhiên ngồi bật dậy: “Nhanh… nhanh… nhanh chạy.”
Lại có lúc nức nở: “Đừng.”
Càng ngày càng giống một đứa trẻ.
Bà ăn càng ngày càng ít.
Một buổi chiều nọ, bà đột nhiên tỉnh táo lại.
Bà nói: “Muốn ăn sashimi. Còn muốn chơi game…”
Bà nhìn ta: “Sao con già thế này rồi?”
Ta đưa tay nắm lấy tay bà, bà lại trở về dáng vẻ lanh lợi, hơi kiêu ngạo ngày nào, vừa có chút chê bai vừa có chút xót xa.
“Thật đấy, sao già thế này rồi.”
Ta gọi một tiếng “Mẹ”.
Mẹ đưa mắt nhìn quanh: “Vẫn là ở đây à.”
Bà chợt nhớ ra điều gì, nước mắt tuôn rơi: “Năm nay đã đốt giấy cho cha con chưa?”
Ta gật đầu.
Mẹ kể rất nhiều chuyện, có chuyện đắc ý, có chuyện cảm thấy chưa đủ tốt, bà đặc biệt hả hê với kết cục của tên họ Trần kia.
– Hắn ta mắc bệnh phong tình ở kỹ viện, sau đó lại lây cho tiểu thiếp của hầu phủ, bị hầu gia đích thân mời người từ nha môn đến làm chứng, đánh gãy chân ngay tại hầu phủ.
Bà cười đã đời, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Bà nắm lấy tay ta, hỏi ta năm đó có thật là đi tìm họ Trần không.
Ta khẽ nói: “Mẹ, mẹ sẵn sàng làm gì cho con, con cũng sẵn sàng làm cho mẹ.”
Mẹ nói: “Mẹ… biết.”
Bà đưa tay sờ mặt ta.
Nhìn mặt trời bên ngoài:
“Con gái, cõng mẹ ra ngoài xem một chút đi.”
Ta cõng bà, giống như ngày xưa bà từng cõng ta.
Chúng ta bước nhanh trên bờ ruộng nhỏ.
Đi một lúc, chân ta đau.
Mẹ liền ngồi xổm xuống cho ta nghỉ.
Lưng bà vừa rộng vừa mềm.
Bây giờ mẹ đang ở trên lưng ta.
Cơ thể bà trở nên nhỏ bé, ánh mặt trời chiếu lên người chúng ta.
Ấm áp, lạnh lẽo.
Màn đêm sẽ buông xuống.
Ngày mới sẽ lại đến.
Hết.
Comments for chapter "HẾT"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0