CÓ KHÔNG GIỮ, MẤT TIẾC GHÊ - CHƯƠNG 9: TOÀN VĂN HOÀN + PHIÊN NGOẠI
Có thể làm đến mức không liên quan gì đến nhau là giới hạn của tôi.
Tôi và anh ta không nên có bất kỳ liên lạc nào, từ đầu đến cuối.
Tôi đã nỗ lực sửa chữa sai lầm của mình, anh ta cũng nên nhận thức rõ điều đó.
Dù là trước kia hay bây giờ, chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tôi lấy ra từ trong túi một tấm thẻ và vài phần tài liệu.
Đây là số tiền mấy ngày trước đột nhiên xuất hiện trong tài khoản của tôi, không có bất kỳ lời nhắn nào.
Nhưng tôi chắc chắn là Dương Tranh, bởi vì trong đó có một căn hộ là nơi ở trước đây của chúng tôi.
“Đây là do Dương Tranh chuyển đến, tôi không biết anh ta dùng cách gì, nhưng chắc là an toàn, anh giữ giúp hoặc trả lại anh ta nhé.”
Anh ta sững sờ hồi lâu, cuối cùng nhận lấy.
Không biết anh ta đang nghĩ gì, dù sao thì sự thù địch với tôi cũng đã giảm đi rất nhiều.
Trước khi đi, anh ta quay đầu lại: “Tôi biết tại sao anh Tranh không quên được cô, là anh ấy đã sai, không đáng được tha thứ.”
Tôi mỉm cười, phẩy tay.
Không sao cả, chỉ mong chúng ta sau này không gặp lại nhau nữa.
Sau đó, tôi có bạn trai mới, anh ấy là một nhà viết kịch.
Chúng tôi hiểu nhau, tâm hồn đồng điệu.
Sau khi kết hôn, chúng tôi cùng quyết định không sinh con, về già sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Điểm đến đầu tiên của tuần trăng mật, anh ấy chọn đất nước của tôi.
Anh ấy nói muốn xem nơi tôi lớn lên từ nhỏ, biết đâu còn có thể tìm thấy cảm hứng.
Tôi dẫn anh ấy đến trường đại học, đoàn kịch, rất nhiều nơi của tôi.
Đoàn trưởng nhà hát đã nghỉ hưu, đoàn trưởng hiện tại là sư muội của tôi.
Cô ấy hào hứng dẫn chúng tôi tham quan, nói có cơ hội sẽ giao lưu.
Chúng tôi xem một vở kịch mà trước đây khi còn là lính mới, ai cũng từng diễn, kết thúc rồi đến hậu trường.
Các diễn viên trẻ tràn đầy sức sống, một người đàn ông bước vào, tay còn ôm một bó hoa.
Họ là người yêu, cô gái vui mừng nhận lấy bó hoa đặt trên bàn trang điểm.
Đó là nơi tôi từng ngồi, một bó hoa hồng lặng lẽ nở rộ.
Giống như tôi năm đó, ngay cả nụ cười cũng ngây thơ trong sáng như vậy.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện: “Dương Tranh, cần dọn dẹp địa điểm rồi.”
Có người “ừm” một tiếng, tôi chắc chắn là anh ta.
Sư muội giải thích, mỗi ngày anh ta đều đến dọn dẹp miễn phí, cũng không lấy tiền làm thêm.
Nhà hát thiếu người, nên cứ để anh ta làm.
Dương công tử năm xưa, xứng đáng với một câu “Vạn dặm hồng trần qua, vẫn cứ lạnh nhạt”.
Dưới ánh đèn xa hoa phù phiếm, anh ta là hồi ức tươi đẹp nhất thời niên thiếu của tôi.
Nhưng lại khiến bản thân mãi mãi sống trong quá khứ.
Chồng tôi ôm tôi, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: “Sao vậy? Đột nhiên ngẩn người.”
Tôi mỉm cười đáp: “Không có gì, chỉ cảm thán thôi.”
Người yêu cũ, giờ đây đã đi đến bước đường này.
Tôi cũng chỉ còn biết thở dài.
Anh ấy cười hỏi: “Vậy hôm nay anh phụ trách nấu ăn, nữ hoàng bệ hạ có gì chỉ thị cho bữa tối không?”
Một tay ôm tôi, một tay cầm bó hoa vừa nhận được.
Anh ấy gọi tôi là nữ hoàng, tuy là nói đùa, nhưng dáng vẻ nghiêm túc đó, cứ như thể anh ấy thật sự là hiệp sĩ vậy.
Một hiệp sĩ trung thành hết lòng vì tôi.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, đón ánh mặt trời.
Ở bên người phù hợp, ăn gì cũng thấy vui.
PHIÊN NGOẠI: DƯƠNG TRANH
Tôi không biết cô ấy phát hiện ra từ lúc nào.
Nhưng khi tôi nhìn thấy cô ấy xách vali bước ra khỏi cửa, tôi đã có linh cảm.
Tôi giả vờ ngốc nghếch hỏi cô ấy có phải đi công tác không.
Cố gắng dùng sự ân cần của mình để khiến cô ấy do dự, từ đó cho tôi thêm thời gian.
Tôi tin chắc cô ấy yêu tôi, nên cô ấy sẽ không nhẫn tâm.
Ai cũng nói tôi lụy tình, nói tôi quá tốt với cô ấy.
Chỉ có bản thân tôi biết, vẫn chưa đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/co-khong-giu-mat-tiec-ghe/chuong-9-toan-van-hoan-phien-ngoai.html.]
Tôi muốn cô ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi, chỉ có thể đối xử với cô ấy tốt hơn nữa.
Cô ấy ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, vừa ấm áp vừa biết điều.
Tôi biết cô ấy khao khát điều gì, nên đã dùng sự tốt đẹp của mình để giăng một cái lồng cho cô ấy.
Nhưng tôi đã tính sai, cô ấy rất kiên quyết muốn chia tay với tôi.
Tôi gần như c.h.ế.t lặng tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Tôi cố gắng níu kéo, ôm chặt cô ấy không buông.
Nhưng ý chí của cô ấy kiên định như vậy, cô ấy muốn rời xa tôi.
Tôi quá tự phụ, cứ nghĩ cô ấy đã không thể rời xa tôi.
Mà tôi cũng đồng thời biết, người mà gia đình sắp xếp cho tôi rất phù hợp.
Nên sau khi cân nhắc mà không tốn quá nhiều sức lực, tôi đã giấu cô ấy chuyện này.
Chính lời nói dối này đã khiến tôi hối hận cả đời.
Cô ấy đi rồi rõ ràng chẳng mang theo gì nhiều, nhưng tôi lại luôn cảm thấy nhà cửa trống rỗng.
Không còn giọng nói dịu dàng của cô ấy hỏi tôi muốn ăn gì nữa.
Cũng không còn mùi hương ngọt ngào ấm áp của cô ấy nữa.
Cô ấy thậm chí còn không mang theo bất kỳ món trang sức hay túi xách nào tôi tặng.
Nhưng tôi lại cảm thấy, cô ấy đã lấy đi trái tim tôi.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không đính hôn nữa, cô ấy không quay đầu lại.
Tôi hèn hạ lấy mẹ cô ấy ra làm cái cớ để níu kéo cô ấy, nhưng cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ấy giống như một chú chim với đôi cánh nhuộm đầy ánh sáng tự do, cô ấy không quan tâm.
Cô ấy không quan tâm đến người mẹ đã phản bội gia đình, cũng giống như không quan tâm đến kẻ đã phản bội tình cảm là tôi vậy.
Tôi luôn luôn dõi theo cô ấy, cô ấy đoạt giải.
Cô ấy thăng chức, cô ấy được mọi người trên thế giới ca ngợi.
Cô ấy dường như sẽ không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai nữa.
Bao gồm cả tôi.
Khi biết cô ấy sắp ra nước ngoài và không có kỳ hạn trở về, tôi đang vướng vào rắc rối.
Tôi biết mình không thể chờ đợi thêm nữa, tôi phải níu kéo cô ấy, cầu xin cô ấy.
Nhưng cô ấy đã từ chối tôi, lẽ ra nên đoán trước được điều này từ lâu rồi.
Tôi đã mãi mãi mất cô ấy rồi.
Ra khỏi đó, tôi cầm trên tay những món đồ muốn trả lại cho cô ấy.
Cô ấy không nhận bất cứ thứ gì, thậm chí không cho tôi một cơ hội để sám hối.
Để lòng mình vơi bớt phần nào gánh nặng, cũng để níu giữ một tia hy vọng mong manh được gặp lại cô ấy, mỗi ngày tôi đều đến nhà hát làm công việc tình nguyện.
Quét dọn sân khấu, thu dọn quần áo.
Trong lúc làm việc, tôi cứ nghĩ, liệu có phải cô ấy đã từng đi qua nơi này, đã từng mặc những bộ trang phục này?
Một buổi biểu diễn kết thúc, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm hoa bước vào hậu trường.
Cậu ta giống như tôi trước đây, có người mình yêu ở bên cạnh.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi bám theo anh ta, rồi nghe thấy giọng nói mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Là cô ấy.
Tôi tham lam nấp trong bóng tối nhìn cô ấy, cũng để ý đến người đàn ông bên cạnh.
Anh ta có vẻ là một quý ông thực thụ, không giống như tôi.
Anh ta vô cùng ân cần với cô ấy, hai người rất thân mật.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Bỗng nhiên có người gọi tôi, tôi giật mình thon thót.
Tôi đáp khẽ một tiếng rồi lẩn sâu hơn vào góc tối.
Tôi không muốn cô ấy nghe thấy, nhưng dường như cô ấy vẫn nhận ra.
Sắc mặt cô ấy không thay đổi, dường như đang nghe thấy tên của một người xa lạ.
Người đàn ông bên cạnh ôm cô ấy vào lòng.
Hình ảnh hai người thì thầm to nhỏ khiến tôi đau nhói.
Cho đến khi họ đi khuất bóng, tôi vẫn không thể cử động.
Giọt nước mắt lăn dài trên má khiến tôi hiểu rằng, lần chia tay này, rất có thể là vĩnh biệt.
Vĩnh biệt cô ấy.
Vĩnh biệt quá khứ mà chúng tôi từng có.
-Hết-
Comments for chapter "CHƯƠNG 9: TOÀN VĂN HOÀN + PHIÊN NGOẠI"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0