CÔ DÂU BỊ BỎ RƠI NGAY LỄ CƯỚI - Chương 7
Tôi đem những thông tin này xem như nội gián, âm thầm cung cấp cho những ai cần — vừa xây dựng mối quan hệ, lại vừa chuyển hướng nguồn khách rời khỏi studio của Từ Thịnh.
Vì phải trả tiền cho tôi, khoản thưởng mà anh ta từng hứa với nhân viên chắc chắn tan thành mây khói. Nếu không kiếm thêm được hợp đồng nào, ngay cả chuyện trả lương cũng thành vấn đề.
Đám người trong studio là bạn của Từ Thịnh, nhưng anh em ruột cũng phải rõ ràng chuyện tiền bạc, không kiếm được tiền thì họ còn muốn theo anh ta đến cùng được sao?
Dù họ có chịu, người nhà của họ liệu có để họ cột mình vào một con thuyền sắp chìm không?
Tôi đã làm “mẹ hiền” cho họ ba năm, giờ không còn trách nhiệm gì nữa, nhưng muốn tung vài tin đồn nửa thật nửa giả để tác động đến gia đình họ thì vẫn nằm trong khả năng.
Còn Từ Thịnh thì sao? Làm “Tổng giám đốc Từ” mấy năm nay, liệu còn chịu hạ mình đi tìm khách, đàm phán hợp đồng?
Có thể làm việc cùng những người mà sau này chắc chắn sẽ quay lưng lại với mình, tâm lý anh ta liệu còn giữ được bình tĩnh?
Còn chuyện Lâm Nguyệt — đó là rắc rối mà chính anh ta tự tạo ra.
Một người trưởng thành quen một cô gái vị thành niên, không cần tôi ra tay thì xã hội cũng sẽ lên án.
Tôi âm thầm tiết lộ việc này cho gia đình của Lâm Nguyệt, họ cũng từng đến studio gây náo loạn một trận.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Từ Thịnh dỗ dành qua loa, thậm chí còn ra vẻ vui mừng, có thái độ như thể sắp nhận anh ta làm con rể.
Tôi chẳng thấy tiếc chút nào.
Một gia đình sẵn sàng nhắm mắt cho con gái chưa đủ tuổi yêu đương với người lớn chỉ vì tiền, thì có thể là người đàng hoàng gì chứ?
Chỉ cần Từ Thịnh có một dấu hiệu sụp đổ tài chính, họ sẽ lập tức trở mặt thành thú dữ, moi đến đồng cuối cùng của anh ta.
Tôi rất kiên nhẫn, từng chút một đào hố, chỉ chờ ngày cả toà lâu đài đó sụp đổ.
Tháng thứ tư sau khi sống lại, studio của Từ Thịnh mất hai nhân viên vì chậm lương.
Anh ta cố gắng giữ người, nhưng một trong số họ đã nói thẳng:
“Anh Thịnh à, không phải em không muốn giúp anh, nhưng em cũng phải nghĩ cho gia đình. Nếu cứ ở đây, lỡ như nhận dự án mà vẫn không kiếm được tiền, thì em lấy gì trả nợ nhà, nợ xe? Vợ em sắp sinh rồi, bảy tháng rồi đó, sau này còn bao nhiêu chi phí phải lo, chẳng lẽ để họ uống gió mà sống?”
Muốn biết sao tôi biết chuyện này ư? Phải kể đến người thứ hai đã rời đi.
“Chu Tứ, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Tứ vẫn mặc chiếc áo sơ mi ca-rô quen thuộc, đôi mắt thâm quầng như bị kẻ nào vẽ lên.
Cậu ta ôm cốc cà phê, hơi lúng túng:
“Chị Linh Linh, em muốn xin lỗi chuyện hôm chị đến studio hôm đó! Em thật sự không biết anh Thịnh đã ngoại tình, cứ tưởng anh ấy thật lòng muốn quay lại với chị.”
“Được rồi, đừng nói lan man nữa.” Tôi xua tay. “Nói chuyện chính đi.”
Cậu ta cúi đầu uống một ngụm cà phê, liếc nhìn tôi rồi hạ giọng:
“Chị Linh Linh, chị có thể cho em vay chút tiền không?”
“Vay tiền?” Tôi hơi ngạc nhiên. “Sao cậu lại đến tìm tôi vay?”
Chu Tứ cúi đầu thấp hơn nữa, các khớp ngón tay trắng bệch vì nắm chặt quá mức.
“Dạo này studio khó khăn, ai cũng khổ. Ba em bị ngã, cần phẫu thuật, em vay khắp nơi mà vẫn thiếu chút nữa. Chỉ ba mươi triệu thôi, chị biết năng lực của em mà, chắc chắn em sẽ nhanh chóng tìm được việc mới, có lương là trả chị ngay!”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới nhớ ra hình như ở kiếp trước cũng từng có chuyện tương tự.
Chỉ là khi ấy tôi không rút vốn bất ngờ, cũng không ra tay sau lưng, nên Chu Tứ vẫn nhận được thưởng và lương, không bị áp lực nặng như bây giờ.
Giai đoạn này, các nền tảng cho vay cá nhân vẫn chưa phổ biến, chắc cậu ta cùng đường nên mới cắn răng tìm đến tôi.
“Từ Thịnh đâu? Dù anh ta đã trả tiền cho tôi thì chắc vẫn còn dư, không đến mức không có nổi ba mươi triệu chứ?”
Dù gì tôi cũng vừa nghe người giám sát nói rằng mới đây anh ta còn mang bao nhiêu quà đến nhà Lâm Nguyệt.
Chu Tứ không đáp, nhưng ánh mắt đầy u uất và bực dọc đã nói lên tất cả.
Tôi hiểu rồi.
Từ Thịnh là kẻ hẹp hòi, sau khi trọng sinh mà không đá Chu Tứ ra ngoài lập tức đã là nể lắm rồi, cho vay tiền? Không bao giờ.
Nhưng những người khác thì không biết chuyện kiếp trước, họ chỉ thấy Từ Thịnh lạnh lùng, không chịu giúp người anh em thân thiết bao năm của mình.
Chậc chậc, đây đúng là cơ hội tuyệt vời để đẩy anh ta thêm một bước.
Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Được.”
Mắt Chu Tứ sáng lên, chưa kịp nói cảm ơn, tôi đã nói tiếp:
“Tôi còn có thể giới thiệu cho cậu một công việc. Chế độ đãi ngộ tốt, sếp cũng khá dễ tính. Nếu phỏng vấn thành công, có khi còn được ứng lương trước.”
Công ty tôi nhắc đến chính là đối thủ lớn nhất của Từ Thịnh ở kiếp trước, trước đây vì muốn phá hợp đồng của anh ta nên tôi đã thiết lập quan hệ với họ.
Còn chuyện đám người ở studio này, bỏ qua chuyện nhân phẩm, năng lực thì đều không tệ — giới thiệu sang bên đó, chắc chắn họ sẽ nhận.
Tôi nhìn Chu Tứ, ngụ ý rõ ràng:
“Các cậu đều có thể thử xem.”
Chu Tứ hiểu được ý tôi, trịnh trọng gật đầu:
“Cảm ơn chị, chị Linh Linh. Em… em sẽ hỏi mấy người khác xem có ai muốn đi cùng em không.”
7
Chu Tứ hành động rất nhanh, chỉ một tuần sau đã báo cáo kết quả cho tôi.
Hiệu quả vô cùng khả quan — cậu ta còn thuyết phục được thêm hai người nhảy việc cùng mình.
Từ Thịnh chắc vẫn đang băn khoăn, vì sao đã trọng sinh rồi mà cuộc sống của anh ta lại tệ hơn kiếp trước.
Anh ta biết rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại vẫn chỉ là ông chủ của một studio nhỏ, địa vị chưa đủ để tiếp cận lại các mối quan hệ hợp tác trong kiếp trước.
Tuy vậy, nếu anh ta chịu nghiêm túc làm việc lại từ đầu, thì chưa chắc đã không thể trở lại vị trí như kiếp trước.
Mà việc tôi cần làm chính là — không để anh ta yên ổn làm việc.
Vì nhân sự rời đi và lượng công việc giảm mạnh, studio của Từ Thịnh đứng bên bờ tan rã.
Đến lúc này, anh ta còn chẳng có thời gian mà quan tâm đến Lâm Nguyệt, chứ đừng nói gì đến gia đình cô ta.
Tôi thuê vài bà cô trung niên đi dạo quanh khu chung cư gần nhà Lâm Nguyệt, thi thoảng “trò chuyện” về chuyện công việc của đám trẻ, và cố tình nhiều lần nhắc đến studio của Từ Thịnh.
Sau vài ngày “thả câu”, cuối cùng ba mẹ Lâm Nguyệt cũng dính mồi. Khi họ chủ động hỏi, tôi đã khéo léo dẫn dắt và thêm mắm dặm muối kể cho họ một đống “tin nội bộ”.
Kết luận cuối cùng là — studio của Từ Thịnh sắp sập, anh ta đang trên đà phá sản!
Thực ra thì tình hình chưa đến mức đó, nhưng ba mẹ Lâm Nguyệt đâu có biết. Họ không dám hỏi thẳng Từ Thịnh, chỉ âm thầm dò la tin tức.
Và những gì họ nghe được là:
— Studio đang nợ chồng chất, chủ nợ kéo cả nhóm người đến tận nơi đòi tiền. (Bằng chứng là vụ tôi thuê vệ sĩ chặn trước cửa)
— Thu không đủ chi, nhân viên liên tục nghỉ việc. (Bằng chứng là Chu Tứ và mấy người khác rời đi)
— Studio khủng hoảng nặng, Từ Thịnh đầu óc rối tung. (Bằng chứng là dạo gần đây anh ta lạnh nhạt với cả Lâm Nguyệt và người nhà cô ta)
Những bằng chứng đó, cộng thêm những lời “vô tình” dẫn dắt từ những người có ý đồ, khiến ba mẹ Lâm Nguyệt bắt đầu nảy sinh ý định bảo con gái chia tay với Từ Thịnh.
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5