CHIM HOÀNG YẾN CỦA CHỒNG TÔI BỎ CHẠY RỒI - chương 5
Cắt ngang cơn sỉ nhục đó.
“Giang Nguyệt Dao!”
“Tôi đúng là muốn có quan hệ với Tống Cảnh Thâm đấy, thì sao?”
Cố Minh Thành tức giận đến mức tay chỉ tôi cũng run lên:
“Được.”
“Tốt lắm!”
“Cô giỏi thì cả đời đừng quay về nữa!”
Tôi đương nhiên không định quay về biệt thự của anh ta.
Vốn dĩ, tôi cũng không có ý định về nhà cha mình.
Tôi đã bàn với dì, đám cưới lần này sẽ đơn giản hết mức có thể, thậm chí không tổ chức lễ cưới.
Nhưng đột nhiên Tống Cảnh Thâm lại đổi ý.
Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, cả đời này chỉ có một lần cưới.
Tất nhiên phải tổ chức long trọng, rình rang.
Tôi không thể cãi lý, đành gật đầu.
Trùng hợp thay, đúng vào đêm Cố Minh Thành đến tìm tôi, cha tôi cũng bất ngờ xuất hiện.
Nói công ty đang gặp khó khăn, cần tôi quay lại gánh vác.
Nếu tôi đồng ý về nhà ở, ông sẽ giao 30% cổ phần và quyền điều hành công ty cho tôi.
Đó là mong muốn tôi vẫn luôn ấp ủ.
Để tránh cha đổi ý, tôi thuận theo mà quay về.
Khoảng thời gian đó, Tống Cảnh Thâm gần như ngày nào cũng đến nhà tôi, bị paparazzi chụp được.
Thế là chưa đến nửa tháng, cả giới giải trí đều biết nhà họ Tống chuẩn bị liên hôn với nhà tôi.
Cùng lúc đó, Tô Ngữ Yên nhờ bộ phim mới “Phù Sinh Nhược Mộng” mà đoạt giải Nữ chính xuất sắc của giải Kim Phụng.
Lập tức gây xôn xao dư luận, mọi người đều nói đó là kết quả từ sự “tác động” của tập đoàn nhà họ Cố.
Dù sao ai mà chẳng biết, cô chim hoàng yến đó có thể từ diễn viên tuyến 18 vọt lên đỉnh cao là nhờ tài nguyên Cố Minh Thành dốc ra.
Giới giải trí lúc ấy sôi sục như vỡ chợ.
Còn tôi thì hoàn toàn không bận tâm đến mấy chuyện thị phi đó.
Ở nhà không thoải mái như ở căn hộ riêng, đi lại cũng bị hạn chế.
Tôi dứt khoát ở lì trong phòng đọc sách.
Tống Cảnh Thâm thì luôn có cách khiến người khác vui vẻ.
Anh chiếm lấy căn bếp của tôi.
Mẹ tôi là người Đông Bắc.
Anh lại biết nấu món ăn Đông Bắc rất giỏi.
Dáng vẻ món ăn thì xấu đến buồn cười.
Nhưng hương vị lại khiến người ta không thể chê nổi.
Có một món, tôi vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Từ ngày mẹ mất, hương vị quen thuộc ấy đã biến mất quá lâu rồi.
“Anh nấu dở đến vậy sao?”
“Khó ăn thế à, để lần sau khỏi nấu nữa!”
“Đổ đi luôn cũng được! Xin em đừng khóc nữa!”
Nhìn anh cuống cuồng, tôi bỗng nhớ đến cậu thiếu niên hấp tấp ngày nào.
Rồi tôi bật cười.
Thời gian yên bình, cứ thế trôi qua đến gần ngày cưới.
Người ta nói oan gia ngõ hẹp.
Tôi thấy Tô Ngữ Yên rõ ràng là cố ý gây sự.
Tôi đến cửa hàng đồ hiệu, món túi tôi vừa để ý là cô ta lập tức mua hết.
Tôi đi cửa hàng mỹ phẩm, món tôi vừa liếc qua cũng bị cô ta vét sạch.
Ngay cả khi tôi đi cửa hàng cao cấp đặt may, cô ta cũng uốn éo đi theo sau.
“Ôi, chị thích mấy mẫu ôm sát cơ à.”
“Chị đúng là thích khoe dáng ghê.”
Không hổ danh là ảnh hậu Kim Phụng.
Trên người toàn là hàng hiệu,
Chẳng còn chút nào vẻ yếu đuối giả tạo như thuở ban đầu nữa.
“Em cũng thích phong cách này, sau này có thể đặt may cùng nhau.”
“Chỉ là kiểu ôm thế này, em mặc không vừa nữa rồi.”
Cô ta khẽ vuốt bụng mình, nơi đã hơi nhô lên: “Dạo này ăn ngon miệng quá, nên mặc gì cũng thấy chật.”
Thì ra là… bụng đã to lên rồi.
Chẳng trách cô ta vứt bỏ luôn vẻ e dè ngày trước.
“Hơn năm tháng rồi đấy.” Cô ta lại ghé sát tai tôi,
“Tổng giám đốc Cố nói đây là con trai trưởng của anh ấy, sẽ để nó thừa kế công ty.”
Tôi né tránh sự quấn lấy của cô ta.
Cô ta lại bám theo: “Chị ơi, chị khổ gì mà khổ thế? Giận dỗi không chịu về nhà, lại còn nhúng tay vào chuyện hôn sự bên nhà mẹ đẻ.”
“Tổng giám đốc Cố đã mời nhà thiết kế hàng đầu Milan về thiết kế váy cho em, nói là muốn em lộng lẫy nhất trong buổi tiệc mừng giải Ảnh hậu cơ mà!”
Tôi nhìn chiếc váy mà nhân viên vừa trình bày: “Tôi lấy cái này, làm ơn gói lại giúp tôi.”
Tô Ngữ Yên bám chặt như keo dính:
“À đúng rồi, buổi tiệc mừng ảnh hậu mà tổng giám đốc Cố tổ chức cho em, trùng hợp làm sao!”
“Diễn ra cùng ngày với lễ đính hôn của nhà chị và nhà họ Tống đấy.”
“Chị nói xem, hôm đó chị có rảnh qua chơi không? Nhìn đứa em gái mình ghét nhất cưới vào nhà giàu, chắc đau lòng lắm nhỉ?”
Trên gương mặt Tô Ngữ Yên là nụ cười đắc ý ngập tràn.
Tôi nhận hộp lễ phục từ tay nhân viên: “Tránh ra.”
Cô ta vẫn đứng yên.
Tôi vòng qua bên.
Cô ta bỗng hét lên một tiếng, thân người nghiêng ngả như sắp ngã.
“Giang Nguyệt Dao!”
Mấy trò này của Tô Ngữ Yên mà đem đi dùng với đàn ông thì phí thật.
Cố Minh Thành đỡ lấy cô ta, cau mày nhìn tôi.
Tôi bình tĩnh đối diện ánh mắt của anh ta.
Tôi biết rõ anh ta thấy hết mọi chuyện.
Từ lúc Tô Ngữ Yên nhắc đến tiệc mừng, anh ta đã đứng ở cửa rồi.
Vừa rồi tôi còn chưa chạm vào người cô ta, thậm chí váy áo cũng chưa dính đến.
Cuối cùng, Cố Minh Thành dời mắt đi.
Tôi ôm váy bước ra khỏi cửa hàng.
“Giang Nguyệt Dao!”
Ngay khoảnh khắc đi ngang, anh ta nghiến răng nói:
“Nếu cô không về tham dự tiệc mừng—”
“Vị trí phu nhân nhà họ Cố, cô đừng mơ nữa!”
Tôi đối với Cố Minh Thành, đến cả tức giận cũng không còn nổi.
Chỉ thấy buồn cười và nực cười.
Người ngoài có thể không biết, rốt cuộc nhà họ Tống sẽ cưới cô tiểu thư nào.
Nhưng trong giới giải trí, phần lớn đều nhận được thiệp mời của nhà họ Tống.
Dù Tống Cảnh Thâm không mời đích danh nhà họ Lục, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết—
Cô dâu hôm đó, chính là tôi.
Vậy mà anh ta còn tưởng tôi sẽ đến dự tiệc chúc mừng của anh ta và Tô Ngữ Yên?
Comments for chapter "chương 5"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5