CẦU HOÀNG - 6
7
Sáng hôm sau, tiểu Thái tử ngồi ngay ngắn trước án thư luyện chữ, chốc chốc lại liếc trộm ta, bị ta phát hiện thì lập tức đảo mắt đi chỗ khác.
Ta bỏ kim chỉ xuống, xoa xoa phần thắt lưng còn hơi nhức mỏi, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, có phải mệt rồi không?”
Cậu nhóc đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ lo lắng: “Sư mẫu, có phải trong tẩm cung nhiều muỗi lắm không? Trên cổ người có nốt đỏ kìa, hay người dọn qua đây ở cùng con nhé.”
Nốt đỏ? Ta sờ lên sau gáy, lại nhìn thấy Thúy Đào đang cố nhịn cười, lúc này mới hiểu ra.
Đều là tại người nào đó, đêm qua ngang ngược, sáng nay ta toàn thân bầm tím, suýt chút nữa không xuống nổi giường.
Kẻ đầu sỏ trên gương mặt vẫn tràn ngập ý cười bước vào, chiếc quan bào đỏ thẫm trên người khiến Bùi Thanh Viễn càng thêm phần phong thái xuất chúng: “Muỗi trong tẩm cung, ta sẽ thay sư mẫu con đuổi đi, không cần điện hạ phải lo lắng. Bài học hôm nay đã ôn tập xong chưa?”
Tiểu Thái tử thất vọng thấy rõ: “Vậy sư mẫu có thể kể thêm cho con một câu chuyện trước khi ngủ không? Hôm nay con luyện thêm hai đoạn chữ lớn đấy!”
Thái tử còn nhỏ đã mất mẹ, giờ Hoàng thượng lâm bệnh nặng, tương lai cậu sẽ ra sao chẳng ai dám nói trước. Ta chợt cảm thấy mềm lòng, liền đáp: “Được.”
Bùi Thanh Viễn liếc ta cười như không cười, dường như đoán trước ta sẽ mềm lòng.
Ta cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi quay đi, không thèm để ý đến chàng.
Tối đó, Bùi Thanh Viễn về nhà, lên giường rồi ôm lấy eo ta, không nói lời nào.
“Bên ngoài tình hình ra sao rồi?” Đông Cung không ra được, mà tin tức từ bên ngoài cũng chẳng lọt vào.
Bùi Thanh Viễn chỉ lặng lẽ ôm ta, giọng hờ hững cất lên: “Lo cho ta à?”
“Ai thèm lo cho chàng.” Ta rút tay khỏi tay chàng: “Chỉ là truyện ta kể đều đã hết rồi, nếu còn không ra ngoài, ta cũng chẳng có thêm truyện mới mà kể cho tiểu điện hạ đâu.”
Người phía sau bật cười, dường như tâm trạng khá vui vẻ: “Phu nhân chẳng phải biết rất nhiều truyện sao?”
“Những truyện ta kể đều là chàng ngày trước kể cho ta và tỷ tỷ đấy!” Nhắc tới đại tỷ, không biết hiện giờ tỷ ấy ra sao rồi.
Thấy ta im lặng, Bùi Thanh Viễn nắm lấy tay ta, đặt lên môi hôn nhẹ, khẽ cười: “Phu nhân, đêm nay cứ việc cầu xin ta, ta đây có cả rổ truyện để kể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – http://monkeyd.me/cau-hoang/6.html.]
“Chàng…”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Không đợi ta từ chối, người ấy đã nhanh tay khép lại màn giường.
Nến đỏ cháy rực, bóng dáng quấn quýt, đầu kim khâu mảnh khảnh xuyên qua cánh hoa đào, không dám cất tiếng kêu dù nhíu mày âm thầm.
8
Đã hai ngày Bùi Thanh Viễn không trở lại Đông Cung.
Ta lo lắng, gọi tiểu đồng Thanh Trúc của chàng đến dò la tình hình bên ngoài.
Thanh Trúc trở về chỉ nói rằng biên giới Tây Bắc có biến, tình hình nơi biên ải nguy cấp.
Ta nhìn ra khung cảnh tiêu điều bên ngoài cửa sổ Đông Cung, trong lòng dần dần hiện lên một phán đoán mơ hồ.
Quả nhiên, Trưởng công chúa lại đến Đông Cung. Nhìn mỹ nhân trước mắt với nhan sắc rạng rỡ, mắt ngời nước thu, môi đỏ như chu sa, khí chất cao sang quyền quý, nàng ta thẳng thừng bước vào nội điện, cầm một quân cờ lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Bùi Thanh Viễn âm mưu mưu phản, đã bị bản cung bắt giam.”
Cái gì? Sao lại có chuyện đó được?
Ta ngồi xuống đối diện Trưởng công chúa, pha trà rót ra: “Công chúa muốn gì?”
Trưởng công chúa nhướng mày, không chút úp mở: “Trong cung, trong ngoài đều là người của ta. Ngươi viết một phong thư hòa ly, xin rời phủ, bản cung sẽ không chỉ tha cho phủ Quốc công Giang gia mà còn đưa ngươi về Thanh Châu.”
Thanh Châu ư? Ta bật cười thầm, lòng lại trở nên bình tĩnh, chậm rãi rót trà đầy bảy phần, đưa đến trước mặt công chúa, từ tốn nói: “Nếu ta không muốn thì sao?”
Công chúa dường như không tin nổi: “Ngươi không sợ liên lụy đến phủ Quốc công, Bùi gia bị tru di cửu tộc à?”
Chẳng lẽ Bùi Thanh Viễn thực sự chọc giận Trưởng công chúa, nhưng theo lý mà nói thì không thể nào.
Thấy ta vẫn chẳng chút lay chuyển, công chúa gọi hạ nhân đến: “Đã muốn chết, đừng trách bản cung không nể tình. Đưa Thái tử và Bùi phu nhân chuyển đến Hoa Dương cung, không có lệnh bản cung, cấm bất kỳ ai đến gần.”
Hoa Dương cung nằm ở góc Đông Bắc của hoàng cung, ta và tiểu Thái tử bị giam lỏng tại đó.
Comments for chapter "6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Ký Sự Nhặt Chồng: Nhặt Sai, Nhặt Lại
Thể loại: Cổ Đại, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Đoản Văn, Gia Đình, Ngôn tình, Nữ Cường, Trả Thù, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0