CẦU HOÀNG - 11
Bùi Thanh Viễn đặt cuốn sách xuống, khẽ cầm lấy quạt xếp phe phẩy vài cái, trong mắt lấp lánh nét cười khó hiểu: “Thì ra phu nhân yêu thích những thứ này, vậy ta sẽ sai người sưu tầm thêm mà dâng tặng phu nhân.”
Về việc vì sao cuốn sách tập bút này bị nhận nhầm, chuyện này kể ra cũng dài. Phụ thân sợ ta và đại tỷ nhiễm tính cách thô lỗ từ các huynh trưởng trong nhà, sau này khó lòng tìm được nơi xứng đáng, liền nhờ cậy mối quan hệ mà gửi chúng ta tới Bùi phủ học hành. Nhà Bùi gia học vấn thâm sâu, ta và tỷ tỷ là học trò nhỏ tuổi nhất, có nhiều kiến thức chưa biết, nên tiên sinh của nhà họ Bùi mới bảo Bùi Thanh Viễn tới để dạy riêng cho hai tỷ muội ta.
Mỗi ngày, đại tỷ làm xong bài là lập tức chạy đi, thà luyện kiếm thêm chút nữa còn hơn. Nhưng Bùi Thanh Viễn cũng chẳng bận tâm, chàng thường đem theo những thứ đồ chơi kỳ lạ, chữ ta luyện từng nét đều là nhờ chàng mà ngày càng hoàn thiện.
Từng món đồ chơi, từng quyển sách luận văn, tấm chân tình của ta nay đều bị phơi bày trần trụi trước mặt Bùi Thanh Viễn, dâng lên cho chàng mà không cách nào che giấu.
“Sư mẫu, được không ạ?” Tiểu hoàng đế rúc vào bên cạnh ta khẽ hỏi.
Ta xoa đầu người, để tiểu thái giám đưa người lui xuống nghỉ ngơi: “Ngày mai ta sẽ cùng con chơi, được không nào?”
“Thiếu gia! Từ Tây Bắc có quân tình gấp!” Tình thế khẩn cấp, Thanh Trúc vội vã bước vào báo cáo, sau đó thì thầm bên tai Bùi Thanh Viễn mấy câu. Chàng gật đầu, bảo: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Lúc lui xuống, Thanh Trúc vô tình đá trúng chiếc rương bên chân, cầm lấy quả cầu gỗ nhìn qua rồi nói: “Thiếu gia, chẳng phải đây là thứ chính tay người làm hay sao? Sao giờ lại tìm thấy ở đây thế này. Ôi, mà chiếc diều này chẳng phải người đã học tận nửa tháng với Lý sư phụ ở Nam Bắc Nhai mới làm được sao? Hồi đó còn nói sẽ tặng cho người ta, hóa ra là tặng phu nhân!”
Thanh Trúc ném quả cầu vào rương, thấy ánh mắt chủ tử tối sầm lại liền nhận ra mình lỡ lời, quay sang Thúy Đào nói: “Thúy Đào, hình như Vương ma ma ở phòng bếp tìm ngươi kìa.”
“Ôi ôi, ta đi ngay!” Cả hai người lập tức chạy mất, để lại ta và Bùi Thanh Viễn.
Ta bước tới, cầm lấy chiếc diều con thỏ mà ta rất thích, mỉm cười: “Không phải là phái người sưu tầm về sao?” Lần này Bùi Thanh Viễn hiếm khi lúng túng, nhưng ta cũng chẳng cần câu trả lời.
Thì ra, tất cả đều là chính tay chàng làm, đối với ta điều này còn quý giá hơn ngọc ngà châu báu từ nơi đất khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – http://monkeyd.me/cau-hoang/11.html.]
Thần sắc trên khuôn mặt Bùi Thanh Viễn biến đổi không ngừng, cuối cùng chàng khẽ nheo mắt, kéo ta vào trong vòng tay, rồi mạnh mẽ hôn vào sau cổ ta: “Sớm biết phu nhân động tình với ta thế này, ta đã sớm đến cửa cầu thân rồi.”
Ta khẽ đẩy n.g.ự.c chàng, thở ra một hơi nói: “Chàng ngọt ngào thế này, cũng đừng mong dọn từ thư phòng về lại đây.”
Phu thê một lòng, lại lừa ta bao lâu nay, chỉ thế là định bỏ qua sao, thật dễ nghĩ.
“Nàng không chủ động, thì ta chủ động! Dù gì nàng cũng đừng mơ về được Thanh Châu, đừng nghĩ tới biểu huynh của nàng nữa!” Bùi Thanh Viễn siết chặt vòng tay quanh eo ta, áp vào tai thì thầm nghiến răng nghiến lợi.
Ta quả thật không muốn chủ động, tuy trong lòng đã có chàng nhưng không muốn tự tranh đoạt. Tấm chân tình này chôn chặt bao năm, nếu không vì đại tỷ đòi đào hôn, ta nhất định đã không tiến bước này, mà đã tìm cơ hội rời kinh, tránh xa mọi chuyện.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Con người luôn tham lam vô độ, khi nắm được cơ hội này, ta muốn thử một lần, được chút hồi đáp thì lại tham vọng được nhiều hơn.
“Chàng từ nay không được nạp thiếp.”
“Được.”
***
Bùi Thanh Viễn xử lý quốc tang, lo liệu đại lễ đăng cơ, bận rộn tới hơn một tháng, trông gầy đi không ít.
Ta không khỏi đau lòng, tự tay nấu vài món thanh đạm, để Thúy Đào mang đến thư phòng cho chàng.
Thư phòng ở phía bên kia, nơi đây bình thường chẳng mấy ai phục vụ, Bùi Thanh Viễn thường không để người ngoài quấy rầy. Ta cùng Thúy Đào bước vào viện, lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong thư phòng, chẳng lẽ chàng đang có khách? Thanh Trúc cũng chưa nói rằng hôm nay có ai đến thăm.
Comments for chapter "11"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0