CẦU HOÀNG - 10
Ngoài cửa tướng phủ nay đã được bố trí thêm nhiều vệ quân bảo hộ nghiêm ngặt. Trong phủ, khung cảnh an yên tĩnh lặng, chỉ có bóng dáng tiểu hoàng đế nhỏ nhắn đang ngồi trên tháp nhâm nhi điểm tâm. Đây là lần đầu rời hoàng cung của người, nên tất thảy mọi thứ đều trở nên mới lạ, đáng tò mò.
Độ tuổi này vốn là lúc ham chơi ham học, ta liền sai Thúy Đào đi tới kho nhỏ, tìm lấy chiếc rương đồ cưới mà ta mang đến: “Trong đó có mấy món đồ chơi ngày xưa của ta, muội mang ra cho tiểu điện hạ chơi thử.”
Nghe thế, tiểu hoàng đế thích chí reo lên: “Ta cũng đi, ta cũng muốn xem!” Bỏ bộ cung phục nặng nề, thay vào đó là bộ y phục mà ta may riêng cho người, thoạt nhìn như một tiểu công tử nhà quyền quý, tuy hiếu động nhưng phong thái vẫn toát lên vẻ tôn quý tự nhiên.
Ta tiếp tục an tĩnh với việc may vá, chẳng mấy chốc, hai người đã quay về, khệ nệ khiêng theo một chiếc rương nhỏ.
Tiểu hoàng đế má ửng hồng, ôm chặt lấy chiếc rương trong tay, rút ra một quả cầu gỗ nhỏ, vui sướng cầm lấy lắc vài lần, phát ra tiếng “lách cách.” Người ngước lên nhìn ta, vui vẻ hỏi: “Sư mẫu, con có thể chơi cái này không?”
Nhìn thấy món đồ chơi quen thuộc ấy, lòng ta chợt dâng lên một hồi xúc cảm xa xưa.
“A Yên, muội thân thể yếu đuối, không thể luyện võ. Đợi khi nào tỷ học xong thương pháp hồng anh, tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội!” Năm ấy, đại tỷ mới mười tuổi, vận trên mình bộ võ phục vàng nhạt, tóc dài buộc cao đơn giản, dáng vẻ hiên ngang như nữ hiệp trong những câu chuyện kiếm hiệp ta thường nghe.
Gia tộc Quốc Công vốn dựa vào quân công mà đạt tới vinh quang, con cháu trong nhà, dù là nam hay nữ, đều được học võ nghệ. Chỉ có ta vì thể trạng yếu đuối mà đành đứng ngoài nhìn huynh đệ tỷ muội múa thương đọ kiếm, trong lòng không khỏi ngưỡng vọng. Sau đó, Bùi Thanh Viễn cầm một quả cầu gỗ tinh xảo, bước tới trước mặt ta. Trong vẻ kiêu ngạo của thiếu niên, cặp mày rậm mắt sáng của người ánh lên nét cười đắc ý: “Thật không ngờ Giang tam tiểu thư lại có một muội muội hiền thục, dịu dàng đến thế. Quả cầu này, tặng muội đó!”
Thoát khỏi dòng hồi tưởng, ta mỉm cười bảo tiểu hoàng đế: “Cứ chơi đi con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – http://monkeyd.me/index.php/cau-hoang/10.html.]
Người cùng với tiểu thái giám thân cận liền kéo nhau ra sân chơi đùa, từng tiếng cười trong trẻo vang lên khắp khuôn viên phủ.
“Ồ, hôm nay bài vở hoàn thành hết rồi chứ?” Giọng nói trầm ấm của Bùi Thanh Viễn vang lên từ phía xa. Chàng ngoài miệng thì hỏi chuyện học hành, thân hình cao lớn đã nhanh chóng nhập cuộc, chơi đùa với tiểu hoàng đế chẳng kém phần thích thú.
Sau một trận cười đùa, Bùi Thanh Viễn ôm tiểu hoàng đế, lúc này mặt đỏ ửng, vào trong nhà. Chưa bao giờ được chơi thỏa thích như vậy, tiểu hoàng đế cứ tíu tít khoe đủ chuyện với chàng: “Thái phó, sư mẫu hôm nay cho con rất nhiều đồ chơi mới!”
“Ồ, thật sao?” Bùi Thanh Viễn vừa cười vừa liếc mắt về phía ta, khóe môi thoáng một nụ cười ẩn ý.
Tiểu hoàng đế lại kéo một chiếc rương khác qua, nhanh nhẹn mở nắp, reo lên: “Sư mẫu bảo đây là những món đồ người thích nhất khi còn nhỏ đó! Có trò ngựa kéo xe, khóa Lỗ Ban, còn có cả diều hình con thỏ nữa! Thái phó, ngày mai chúng ta có thể đi thả diều không?”
Ta chưa kịp ngăn tiểu hoàng đế “khoe khoang” thì đã thấy Bùi Thanh Viễn nhìn ta với ánh mắt nồng đậm ý cười.
Bùi Thanh Viễn nhấc chiếc diều lên, ngắm nhìn một lúc rồi nói: “Vì là của sư mẫu con, tất nhiên phải hỏi ý kiến nàng ấy rồi.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Đôi mắt tròn xoe của tiểu hoàng đế liền hướng về phía ta, ta khẽ gật đầu. Được sự đồng ý, sợ thái phó sẽ thay đổi ý kiến, tiểu hoàng đế lại lôi từ trong rương ra một cuốn sách: “Thái phó, con còn tìm thấy một quyển tập bút của ngài! Từ ngày mai, con nhất định sẽ chuyên tâm luyện chữ!”
“Ồ?” Ta liếc nhìn sang Thúy Đào.
Quyển tập bút này nào phải của Bùi Thanh Viễn, mà là những bài luận văn nổi tiếng chàng viết khắp kinh thành trong những năm qua, ta đã bí mật sưu tầm và đóng thành sách. Thúy Đào liền nhìn ta với vẻ oan uổng: “Tiểu thư, hai cái rương này thật sự quá giống nhau, bệ hạ nói đây là sách của gia gia, muốn luyện chữ, nên nô tì đem theo mà không nghĩ ngợi gì.”
Comments for chapter "10"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
AI NÓI NỮ NHI KHÔNG THỂ LÀM NÊN NGHIỆP LỚN?
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, HE, Nữ Cường, Sảng Văn, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0