Cánh Hoa Đào Bay Về Giang Nam - Phần 14
“Những việc sắp xếp cho ngươi làm đều đã làm xong chưa?”
Dù sao ta cũng đã vào cung tham gia yến tiệc tuyển Hoàng tử phi, có những việc để A Thanh đi làm sẽ thích hợp hơn.
“Đều đã làm xong rồi, tiểu thư yên tâm.” A Thanh tính tình tuy thẳng thắn, nhưng rất trung thành với ta. Những việc ta sắp xếp, dù không hiểu cũng sẽ giúp ta hoàn thành.
“Vậy thương đội đi Tây Vực, ngươi đã dò hỏi được chưa?”
“Đương nhiên rồi, thương đội đó khởi hành vào đầu tháng sau, còn phải đi qua Giang Nam nữa.”
“Ngươi muốn đến Giang Nam?” Ta nhìn bản đồ trêu chọc nàng.
“Tiểu thư biết rõ còn cố hỏi, trước khi bị bán đến kinh thành, ta vẫn sống ở Giang Nam với mẫu thân.” A Thanh bĩu môi.
“Được rồi được rồi, vậy chúng ta đi Giang Nam đi. Nghe nói thủy thổ Giang Nam dưỡng con người, đến ở một thời gian cũng tốt.”
“Thật sao? Nhưng tiểu thư có chắc lão gia và phu nhân sẽ không đến bắt chúng ta về không? Còn có Cửu Hoàng tử kia, có vẻ hắn còn muốn dây dưa. . .” Vui mừng thì vui mừng, A Thanh vẫn lo lắng.
“Cha mẹ hận ta không thể cứ thế biến mất, bớt làm Lâm phủ mất mặt. Còn tên điên đó, chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc, có lòng mà không có sức.”
Nếu Sở Chiếu muốn dây dưa không dứt, vậy ta đành đổi người để đấu với hắn ta vậy.
Trong những người thất bại trong việc đoạt vị ở kiếp trước, Nhị Hoàng tử Sở Hành là mạnh nhất. Ta viết những chuyện kiếp trước thành thư, để A Thanh tìm cơ hội truyền đến trước mặt Sở Hành.
Người không sống lại đối với những chuyện được gọi là tương lai, nhất định sẽ thấy hoang đường, nhưng tuyệt đối sẽ không mặc kệ. .
Dù sao Sở Chiếu sẽ sớm lập công trong quân, kiếp trước Sở Hành cũng vì thế mà nhiều lần ngáng chân hắn ta, vì ta và Sở Chiếu liên thủ trong ngoài nên mới mấy lần hóa nguy thành an.
Kiếp này nhất định Sở Chiếu đã sớm có chuẩn bị, nhưng nếu Sở Hành cũng đề phòng thêm một phần, cho dù Sở Chiếu có thắng, nhất định cũng phải lột một lớp da. Quan trọng nhất là, Sở Hành sẽ càng thêm chú ý đến từng cử động của Sở Chiếu, thế nên, Sở Chiếu phải cẩn thận từng bước, không rảnh rỗi để đi tìm tung tích của ta.
Từ đây núi cao đường xa, mặc ta tiêu dao.
20
Ngày rời đi cùng thương đội, ánh mặt trời chói chang rọi xuống người ta và A Thanh, khiến người ta không mở nổi mắt.
A Thanh hỏi ta đến Giang Nam muốn làm gì, ta nói vẫn chưa nghĩ ra.
Kiếp trước ta luôn sống vì Lâm phủ, vì Sở Chiếu, lo lắng cho Lâm phủ, tranh quyền cho Sở Chiếu, cuối cùng để lại cho bản thân tư tâm, cũng chỉ là muốn bảo toàn mà thôi. Giờ đây được tự do, nhất thời lại không nghĩ ra muốn làm gì.
Nghĩ không ra cũng không sao, còn nhiều thời gian, lo gì không có việc để làm. Ít nhất A Thanh đã an ủi ta như vậy.
Sau đó bọn ta ở mở một tiệm vải Giang Nam, việc làm ăn rất tốt.
Về sau A Thanh thành thân, tiệm vội không xuể phải thuê thêm nhiều nữ công. Ta vẫn ngồi ở ngoài, nhìn người qua kẻ lại, thỉnh thoảng chào hroi khách, thỉnh thoảng gảy bàn tính.
Gần đây có một chuyện kỳ lạ, có một công tử thường đến mua vải, nói là may y phục cho muội muội ở nhà. Mua vải không có gì lạ, nhưng lạ là ngày nào cũng đến.
Nữ công trong tiệm thường cảm thán muội muội của vị công tử này nhất định là hòn ngọc quý trong nhà, y phục phải thay đổi mỗi ngày.
Cho đến ngày đó, hắn chọn miếng vải đã mua cách đây hai tháng.
Ta giữ miếng vải không cho hắn mua: “Miếng vải này công tử đã mua cách đây hai tháng rồi.”
Hắn có chút lúng túng, tùy tiện chỉ miếng khác.
“Miếng đó ngươi đã mua cách đây một tháng rồi.”
“Miếng đó hôm qua ngươi vừa mua một miếng giống hệt.”
. . .
“Công tử ngày ngày đến đây, rốt cuộc là vì sao?” Ta thở dài, nhà có tiền cũng không nên phí phạm như vậy.
“Vì nàng.” Giọng hắn rất nhẹ, nhưng khiến người ta nghe rõ mồn một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/canh-hoa-dao-bay-ve-giang-nam/phan-14.html.]
Chưa kịp để ta mở miệng, hắn đã cướp miếng vải trong tay ta, để lại túi tiền rồi bỏ đi.
Trong bóng lưng xa dần, đôi tai đỏ ửng rất đáng chú ý.
Trong những ngày bình thản, thỉnh thoảng có chuyện như vậy cũng thú vị.
21
Khi Sở Chiếu trải qua cửu tử nhất sinh trở về kinh thành, thời gian đã muộn hơn kiếp trước ba tháng. Lần này Nhị hoàng huynh có chuẩn bị, khiến hắn ta nhiều lần thất bại.
Không phải hắn ta chưa từng nghĩ có phải phía sau việc này có Lâm Tiếu Đào chỉ đạo hay không, nhưng hắn ta không dám tin, cũng không muốn tin. Rõ ràng nàng đã nói, sẽ cho hắn ta cơ hội.
Cho đến khi hắn ta lên núi nhìn thấy viện tử đã hoang phế từ lâu, không thấy bóng người.
Hắn ta muốn phái người đi tìm, nhưng ở kinh thành chỗ nào cũng bị Nhị hoàng huynh khống chế. Nếu để Nhị hoàng huynh biết được hắn ta tốn hết tâm tư để đi tìm một nữ tử thanh danh đã bại hoại, nhất định sẽ làm to chuyện này.
Sở Chiếu có lòng mà không có sức, chỉ có thể lặp lại con đường kiếp trước. Nhưng lần này, chỉ có một mình hắn ta đi.
Sau khi trừ bỏ tất cả chướng ngại, Sở Chiếu bất chấp quần thần khuyên can để hắn ta lập hậu, hắn ta chỉ muốn tìm được nàng. Dùng hết tất cả quyền lực của hắn ta để tìm nàng. Nhưng hắn ta quên mất, điều này đã khác xa với những gì hắn ta đã hứa.
Hắn ta biết nàng sẽ không quay đầu, nhưng hắn ta vẫn mơ tưởng. Mơ tưởng nàng ở bên ngoài sống không tốt, mơ tưởng nàng cũng từng hối hận vì rời bỏ hắn ta.
Ám vệ truyền về tin tức nói Lâm Tiếu Đào mở tiệm vải ở Giang Nam, còn gả cho người khác.
Hắn ta không tin, cho rằng đó chỉ là biểu hiện giả dối nàng tạo ra để thoát khỏi hắn ta.
Sở Chiếu vứt bỏ tất cả ở kinh thành chạy đến Giang Nam, cuối cùng dừng lại trước tiệm vải.
Lâm Tiếu Đào đang cúi đầu tính toán sổ sách, nam tử bên cạnh nàng thì đang giúp nàng ghi chép, bút viết trên giấy, nhưng ánh mắt luôn dừng lại trên người nàng.
Chỉ mới chớp mắt trước, dưới mái nhà vương phủ, khi hắn ta xử lý công vụ, nàng cũng cúi đầu như vậy, giúp hắn ta mài mực. Chỉ là lúc đó Sở Chiếu chôn đầu trong công văn, chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng.
Gió lạnh thổi khô nước mắt, vết nước mắt lại bị nước mắt cuốn trôi.
Sở Chiếu không nhớ rõ mình đứng bao lâu ở ngoài, chỉ nhớ trong mắt Lâm Tiếu Đào tính toán mệt mỏi, nam tử kia đang xoa vai cho nàng.
Người đó cũng nhìn thấy Sở Chiếu, chỉ vào Sở Chiếu hỏi Lâm Tiếu Đào.
Sở Chiếu không nghe rõ, nhưng có thể đoán được qua khẩu hình.
“Nương tử, người đó thật kỳ lạ, lại nhìn nàng mà khóc.”
“Có lẽ là đánh mất thứ gì đó, khóc vì sốt ruột thôi.”
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Trong mắt nàng chỉ có người đó, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng chưa từng nhìn về phía Sở Chiếu.
Những gì nàng muốn, từ trước đến nay chỉ là tình cảm bình đẳng. Chỉ là hắn ta hiểu quá muộn rồi.
Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hắn ta đến Giang Nam.
Hết
———————————————————-
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện | Tiểu Thái Giám Ấm Giường Của Thái Tử | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể tìm đọc theo tên truyện nhé!
Ta là sát thủ nằm vùng được địch quốc cài vào, giả dạng làm thái giám hầu hạ Thái tử nhiều năm.
Tình cảm Thái tử dành cho ta rất phức tạp, có lúc còn nghĩ bản thân mình không bình thường.
Khi băng bó vết thương trên vai ta, thấy n.g.ự.c ta quấn vải trắng, hắn hỏi: “Chỗ này cũng bị thương à?”
Nói rồi đưa tay kéo ra.
Ta hoảng hốt ôm ngực, quay lưng lại.
– Tiểu Thái Giám Ấm Giường Của Thái Tử –
Comments for chapter "Phần 14"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0