CẢ ĐỜI VẪN LÀ KẺ THUA CUỘC - chương 5
“Anh không đồng ý hủy hôn, em theo anh về đi.”
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta.
Trong mắt anh ta thoáng qua một tia tổn thương.
Anh ta bước tới một bước, hơi hoảng loạn nói:
“Đa Đa, anh với Lý Tâm Tâm thật sự không có gì cả, anh chỉ hứa với chồng cô ấy sẽ chăm sóc mẹ con họ thôi.”
“Nếu em không thích Lý Tâm Tâm, sau này anh sẽ không gặp cô ấy nữa.”
“Đa Đa, trong lòng anh, em mới là người vợ duy nhất của anh. Từ trước đến nay, người anh muốn cưới luôn là em.”
Tôi chỉ im lặng lắng nghe, rồi trong ánh mắt đầy hy vọng của anh ta, tôi thản nhiên mở miệng:
“Anh về đi, mẹ con Lý Tâm Tâm còn đang đợi anh.”
Một câu nói như dập tắt toàn bộ ánh sáng trong mắt Sử Lưu Quân, cả người anh ta tràn ngập nỗi buồn.
Sử Lưu Quân ở lại đây vài ngày.
Tôi vẫn sinh hoạt như bình thường, đi làm, ăn cơm, rồi tìm đến chỗ Phương Minh Bình.
Sử Lưu Quân thì cứ bám theo tôi.
Có lúc cần khiêng thùng hàng nặng, anh ta chủ động giành lấy, không để tôi động tay.
Anh ta nói: “Nặng quá, anh xót em.”
Tôi điềm đạm đáp: “Thùng này còn nhẹ hơn trong xưởng. Công việc ở đây cũng không vất vả bằng.”
“Trước kia anh nói Lý Tâm Tâm sức khỏe yếu, không chịu nổi việc nặng, bắt tôi đổi chỗ làm với cô ta.”
“Giờ lại nói xót tôi?”
Sắc mặt Sử Lưu Quân tái nhợt, mãi sau mới khó khăn nói:
“Đa Đa, anh xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”
“Em theo anh về, mình cùng nhau sống tốt, chỉ hai chúng ta thôi, được không?”
Tôi thẳng thừng từ chối: “Không.”
Khi tôi và Phương Minh Bình đang thảo luận về nhiệt độ, độ ẩm của lúa, Sử Lưu Quân chỉ biết đứng một bên bồn chồn lo lắng.
Giống như tôi kiếp trước, bị gạt ra ngoài, thành người dư thừa.
Sử Lưu Quân mong tôi giữ khoảng cách với Phương Minh Bình.
Vì anh ta nghe người ta nói, tôi và Phương Minh Bình thật sự rất xứng đôi.
Tôi lạnh mặt đáp: “Tôi và anh Phương không có gì cả, tôi đang học hỏi từ anh ấy.”
“Anh chẳng phải là người nên hiểu tôi nhất sao?”
Sử Lưu Quân bị tôi chặn lời, không nói được câu nào.
Anh ta nhớ lại chính mình từng yêu cầu tôi bao dung với mẹ con Lý Tâm Tâm.
Sử Lưu Quân xin nghỉ để đến đây, đêm trước khi rời đi, anh ta uống rượu.
Lần đầu tiên trong hai kiếp, tôi thấy anh ta khóc.
Anh ta vừa khóc vừa nói mình sai rồi, hối hận rồi.
Anh ta nói người anh ta yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi.
Anh ta nói, thật ra hôn ước của chúng tôi là do anh ta xin.
Anh ta nói, lúc biết tôi đồng ý cưới, anh vui như được cả thế giới.
Anh ta nói, anh luôn chờ tôi, người anh muốn cưới chỉ có tôi.
Anh ta nói, anh không thể sống thiếu tôi.
Vừa khóc, anh ta vừa lặp lại như thế, cho đến khi ngủ thiếp đi.
Ngay cả lúc ngủ, anh ta vẫn lẩm bẩm gọi tên tôi, van xin tôi đừng hủy hôn.
Tôi nhìn anh ta, đột nhiên muốn khóc, lại thấy buồn cười.
Kiếp trước, tôi từng gào thét, từng khóc lóc, từng oán trách, từng hối hận.
Còn anh ta, luôn đứng ngoài cuộc, lạnh lùng như một người xa lạ.
Khi người ta nói anh và Lý Tâm Tâm là chân ái, anh không giải thích.
Khi người ta nói tôi không xứng với anh, anh không bênh vực.
Khi tôi bệnh nặng sắp chết, anh cũng không quan tâm.
Vậy mà ở kiếp này, khi tôi chủ động buông tay, tác thành cho anh và người anh yêu, thì anh lại khóc lóc cầu xin tôi đừng đi.
Thật nực cười!
Sử Lưu Quân rời đi.
Nhưng mỗi tháng đều gửi thư cho tôi, còn gửi theo cả tiền lương.
Anh ta nói sẽ luôn chờ tôi quay về.
Anh ta nói đã dọn sẵn nhà mới.
Anh ta nói đã đưa mẹ con Lý Tâm Tâm đi rồi.
Anh ta nói đã xin điều chuyển về chỗ tôi.
Anh ta nói Tết năm nay muốn cùng tôi đón năm mới.
Nhưng cuối cùng, anh ta không đến.
Vì anh ta đã kết hôn với Lý Tâm Tâm.
Từ đó, tôi và Sử Lưu Quân cắt đứt hoàn toàn.
Vài năm sau, tôi cùng Phương Minh Bình học xong đại học, vào làm trong phòng thí nghiệm.
Trong một hội thảo khoa học, tôi gặp lại Trưởng phòng Vương.
Lúc đó, tôi mới biết được tin tức về Sử Lưu Quân.
Thì ra đơn xin điều chuyển công tác của Sử Lưu Quân bị Lý Tâm Tâm nhìn thấy.
Cô ta sợ nếu Sử Lưu Quân rời đi, thì nửa đời sau của mẹ con cô ta thật sự không còn chỗ dựa.
Vì vậy, Lý Tâm Tâm cố tình chuốc say anh ta, rồi ngủ lại cùng một phòng.
“Lúc đó náo loạn lắm, Sử Lưu Quân chuyển ngành luôn, còn Lý Tâm Tâm cũng mất việc.” – Trưởng phòng Vương thở dài.
“Giờ hai người họ sống không ra gì, ba ngày cãi nhỏ, hai ngày cãi to, chuyện của họ ngày nào hàng xóm cũng bàn tán.”
“Sử Lưu Quân, tiếc thật đấy. Trước kia có tiền đồ bao nhiêu, giờ cũng bắt đầu rượu chè, gây sự.”
“Mới mấy hôm trước, còn đánh nhau với Lý Tâm Tâm đến mức bị đưa vào đồn công an, đơn vị cũng cho nghỉ việc luôn rồi.”
“Cô đúng là may mắn.”
“Hồi đó cô xin đi vùng quê, tôi còn thấy tiếc giùm. Giờ nhìn lại, chắc là cha mẹ cô phù hộ cho cô tránh được tai họa.”
Tôi mỉm cười, tôi biết mình thật sự rất may mắn.
May mắn vì có cơ hội sống lại một lần nữa.
May mắn vì có cơ hội được lựa chọn lại con đường của mình.
May mắn vì tôi có thể thoát khỏi vũng bùn, tự mình khẳng định giá trị.
Cuộc đời không nên chỉ có tình yêu, mà còn có ước mơ và chân trời xa rộng.
Lần tiếp theo tôi gặp lại Sử Lưu Quân là hai mươi năm sau.
Lúc đó tôi là một nhà khoa học được mọi người kính trọng, còn anh ta thì rách rưới, ôm theo một đứa bé đang khóc ngằn ngặt.
Tấm lưng từng thẳng tắp hai kiếp của Sử Lưu Quân giờ cũng đã còng xuống.
Anh ta đỏ hoe mắt, không ngừng nói lời xin lỗi.
Tôi mỉm cười bình thản, nói với anh ta câu chúc mừng muộn mà tôi nợ suốt hai kiếp người: “Chúc anh tân hôn hạnh phúc, giờ mới nói cũng chưa muộn.”
Kiếp này tôi thật sự may mắn, nhưng chính sự tự lừa dối và ích kỷ của anh ta đã phá hủy cuộc đời tôi ở kiếp trước.
Tôi chỉ là đã buông bỏ, chứ không phải tha thứ.
Tấm lưng Sử Lưu Quân càng cúi thấp hơn, anh ta cười khổ, lẩm bẩm:
“Em có quyền hận anh, tất cả là đáng đời anh, là quả báo của anh.”
“Viện sĩ Tiền, xin mời vào hội trường.”
Hôm nay là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Kinh Đô, tôi được mời đến phát biểu.
Tôi mỉm cười, quay sang nói với Sử Lưu Quân: “Tôi phải vào rồi.”
Nói xong, tôi xoay người bước vào con đường huy hoàng của đời mình.
Không chào tạm biệt, cũng chẳng gặp lại nữa.
Sau đó, Sử Lưu Quân có đưa cho tôi xem ảnh cưới của con gái tôi, còn nói:
“Em đừng giận, con bé chỉ sợ em không đồng ý nên mới không nói gì.”
Tình yêu có thể bị phụ lòng.
Nhưng nỗ lực thì không bao giờ uổng phí.
— Ngoại truyện của Sử Lưu Quân —
Từ sau khi Đa Đa rời đi, Lý Tâm Tâm thay đổi hoàn toàn.
Cô ta luôn tìm đủ mọi lý do để cản tôi đến tìm Đa Đa, thậm chí còn bày mưu ép tôi cưới cô ta.
Sau khi cưới, cô ta trở nên điên loạn, bất ổn.
Chỉ cần tôi nói chuyện với phụ nữ, cô ta liền mỉa mai, chì chiết.
Tôi chỉ tham gia tiệc công ty, cô ta cũng tới tận nơi gây náo loạn.
Cha mẹ tôi vì tức giận quá mà mất.
Một lần cãi nhau, tôi bị Tiểu Huy dùng ghế đập vào đầu ngất xỉu.
Thằng bé tưởng mình giết người, bỏ chạy trong hoảng loạn và bị xe đâm chết tại chỗ.
Lý Tâm Tâm thấy con trai bị xe cán nát xác, thì phát điên tại chỗ.
Khi tôi tỉnh lại, trong đầu lại xuất hiện một đoạn ký ức kỳ lạ.
Chính ký ức đó khiến tôi tuyệt vọng nhận ra, tôi và Đa Đa kiếp này đã không còn khả năng quay lại.
Cũng chính ký ức đó cho tôi hiểu, tại sao Đa Đa lại thà xuống nông thôn còn hơn cưới tôi.
“Kiếp này đừng làm phiền nhau nữa” là điều duy nhất tôi có thể bù đắp cho cô ấy.
Kiếp trước, sau khi Đa Đa qua đời, tôi mới biết bệnh tình nguy kịch của Lý Tâm Tâm chỉ là giả.
Cô ta chỉ dựng chuyện để ép tôi ly hôn.
Lúc đó tôi mới hiểu mình sai đến mức nào.
Tôi hối hận, nhưng Đa Đa không thể trở về nữa.
Tôi từ chối Lý Tâm Tâm, định sống cô độc bên di ảnh Đa Đa cả đời.
Nhưng chưa đầy một năm sau, con gái tôi bị mẹ con họ hành hạ đến chết.
Tôi báo cảnh sát, chính tay đưa Tiểu Huy vào tù.
Lý Tâm Tâm oán hận, đẩy tôi từ trên lầu xuống, cùng tôi chết chung.
Trước khi chết, tôi chỉ mong nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ giữ chặt Đa Đa, không bao giờ đánh mất người tôi yêu.
Không ngờ, ông trời thật sự cho tôi một cơ hội sống lại.
Chỉ tiếc, tôi lại không biết trân trọng.
Đứa bé gái trong lòng tôi khẽ khóc như một con mèo nhỏ, tôi biết nó đang đói.
Mấy ngày nay con bé chưa được ăn no.
Tôi cũng không có tiền mua sữa, chỉ có thể cho nó uống nước cơm.
Nó là con gái của Tiểu Huy.
Sau khi Tiểu Huy chết, vợ nó bỏ lại đứa bé rồi biến mất.
Bây giờ chỉ còn lại tôi và đứa nhỏ nương tựa nhau.
“Sai Sai, đừng khóc, ông nội đưa con về nhà uống nước cơm nhé.”
Nhưng… tôi đã không còn nhà nữa rồi.
Comments for chapter "chương 5"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Dâu Lười
Thể loại: BE, Chữa Lành, Cổ Đại, Cung Đấu, Cưới Trước Yêu Sau, Cường Thủ Hào Đoạt, Dị Năng, Dưỡng Thê, Đam Mỹ, Điền Văn, Đô Thị, Đoản Văn, Đọc Tâm, Gả Thay, Gia Đấu, Gia Đình, Gương Vỡ Lại Lành, Hài Hước, Hành Động, Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Hoán Đổi Thân Xác, Học Bá, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Huyền Huyễn, Không CP, Kinh Dị, Linh Dị, Ngôn tình, Ngọt, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nam, Ngược Nữ, Nhân Thú, Nữ Cường, OE, Phép Thuật, SE, Showbiz, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường, Tiểu Thuyết, Tổng Tài, Trả Thù, Trọng Sinh, Truy Thê, Vả Mặt, Vô Tri, Xuyên không, Xuyên Sách5