BẠN TRAI VÀ THANH MAI CỦA ANH TA VU OAN CHO TÔI - Chương 6
Lúc này, Giang Thanh quay sang cảnh sát, trên mặt là nụ cười xởi lởi:
“Các anh cảnh sát ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Bọn tôi sẽ tự xử lý nội bộ, không dám làm phiền các anh nữa đâu.”
Nói rồi, hắn nắm lấy tay tôi một cách đầy kích động.
“Tiểu Âm, tại sao em không nói sớm cho anh biết thân phận thật của em? Nếu biết từ đầu, chúng ta đã không hiểu lầm nhau nhiều đến vậy…”
Chu Nhã đứng một bên, cười gượng gạo, rõ ràng là bị biến chuyển bất ngờ này làm cho không kịp xoay sở.
“Tiểu Âm, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi. Chúng ta vẫn luôn là bạn thân… đúng không?”
Giọng nói của cô ta mang theo chút cầu xin, bắt đầu cật lực biện minh cho hành động của mình.
“Lý do tớ muốn quyên góp cho học sinh nghèo,” Chu Nhã nói, giọng run run đầy xúc động, “là vì tớ biết cậu có một trái tim lương thiện. Trước đây cậu từng giúp tớ, nên tớ tin cậu cũng sẽ muốn giúp đỡ nhiều người khác. Ban đầu tớ ngăn cản cậu quyên góp chẳng qua vì không biết thân phận thật của cậu, sợ cậu vì bốc đồng mà ảnh hưởng đến cuộc sống.”
Nghe như thể mỗi lời cô ta nói đều là từ tâm mà ra, như thể tất cả thật sự chỉ là một hiểu lầm thiện chí.
Lúc này, một viên cảnh sát quay sang hỏi tôi:
“Cô Hoàng, cô muốn xử lý chuyện này như thế nào? Có muốn thông qua pháp luật để truy cứu trách nhiệm, hay muốn hòa giải riêng?”
Giang Thanh lập tức chen vào, giọng hấp tấp:
“Chúng tôi giải quyết riêng là được rồi, tất cả chỉ là hiểu nhầm, không cần phiền đến cảnh sát đâu.”
Cảnh sát liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng:
“Người báo án là cô Hoàng. Quyết định là ở cô ấy.”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Tôi chọn truy cứu trách nhiệm. Tôi đã liên hệ với luật sư của mình, anh ấy sẽ tiếp tục xử lý. Tôi không chấp nhận hòa giải. Tôi muốn kiện họ ra pháp luật.”
Nói rồi, tôi đứng dậy, hoàn toàn phớt lờ những tiếng gọi với theo của Giang Thanh và Chu Nhã, bước thẳng ra khỏi đồn cảnh sát, không ngoái đầu.
Ba ngày sau, cảnh sát phát thông báo chính thức:
Chu Nhã, Đào Dư Yên và Giang Thanh bị tạm giữ hành chính trong 7 ngày, đồng thời bị phạt hành chính 5.000 tệ/người vì tội phá hoại tài sản cá nhân và phát tán tin đồn thất thiệt.
Ngoài ra, họ còn phải bồi thường hơn 300.000 tệ cho thiệt hại vật chất gây ra.
Ngay khi thông báo được công bố, những lời đồn thổi trên mạng và trong trường học liền tự sụp đổ sự thật đã rõ ràng, không ai còn dám chỉ trích tôi nữa.
Nửa tháng sau, Chu Nhã và Đào Dư Yên lặng lẽ trở lại trường, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Trong trường, điều mà các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn quan tâm nhất chính là: liệu khoản quyên góp mà Chu Nhã từng hứa có thực sự được chuyển đến hay không.
Tuy nhiên, trong thông báo từ phía cảnh sát, chỉ nhắc đến việc Chu Nhã và những người liên quan bị xử phạt vì phá hoại tài sản và lan truyền tin đồn, hoàn toàn không đề cập đến chuyện quyên góp.
Sau khi cân nhắc, nhà trường quyết định xử lý nội bộ: Chu Nhã và Đào Dư Yên bị cảnh cáo và cho tiếp tục học dưới hình thức theo dõi đặc biệt, còn Giang Thanh, vì đang trong thời gian thực tập nên bị ghi lỗi nặng.
Tôi đã chủ động liên hệ với công ty và đương nhiên, vị trí thực tập của Giang Thanh cũng không còn giữ được nữa.
Cùng lúc đó, tôi cũng ngừng hoàn toàn việc tài trợ cho Chu Nhã.
Giờ đây, cô ta đang phải gánh khoản bồi thường lên đến hàng trăm nghìn tệ, vốn dĩ chẳng còn khả năng thực hiện lời hứa quyên góp của mình nữa.
8
Trước sự truy hỏi không ngừng của các bạn học sinh nghèo, Chu Nhã chỉ có thể ấp úng nói:
“Chuyện quyên góp… tớ sẽ cố gắng xoay xở. Chỉ là gần đây gặp một vài chuyện ngoài ý muốn, nên hiện tại tạm thời chưa thể chuyển tiền được. Thật sự xin lỗi mọi người…”
Rồi cô ta quay sang tôi, ánh mắt đầy cầu xin:
“Tiểu Âm, chẳng phải cậu từng có ý định quyên góp sao? Giờ mọi người thật sự rất cần khoản tiền ấy… Cậu có thể suy nghĩ lại được không?”
Đào Dư Yên cũng phụ họa theo:
“Đúng đó, Tiểu Âm… Nhà cậu giàu như vậy, năm trăm nghìn với cậu chẳng là gì cả. Nhưng với bọn tớ… thì đó là cả một con đường sống. Làm ơn, giúp tụi tớ đi mà.”
Tôi bật cười lạnh lẽo, nhìn những kẻ từng nhạo báng, sỉ nhục mình, giờ lại quay sang van xin đúng là nực cười.
“Xin lỗi nhé, năm trăm nghìn với tôi đúng là không nhiều thật. Nhưng tiền nhà tôi cũng không phải từ trên trời rơi xuống đâu.”
“Hồi đó, chính các người là người phản đối tôi quyên góp. Giờ, tôi cũng không có lý do gì để tiếp tục quyên góp nữa.”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt của bọn họ đồng loạt tái mét.
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình
Thể loại: Hào Môn Thế Gia, HE, Hệ Thống, Hiện Đại, Học Đường, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngôn tình, Ngọt, Trả Thù, Trọng Sinh, Xuyên Sách0