BẢN GIAO HƯỞNG GIẤC MƠ - Chương 9
Sự cách biệt lâu dài với thế giới bên ngoài khiến anh hoàn toàn mất phương hướng, ánh nắng chói chang làm anh chóng mặt, anh như một chú chim mất cánh rơi xuống nhân gian, lạc lối giữa dòng xe cộ tấp nập.
Trong tiếng phanh xe chói tai, Lâm Dư Bạch đã khép lại cuộc đời không tên của mình.
Nói đến đây, Lâm Dư Bạch bật khóc.
Chàng trai cáu kỉnh,vui buồn thất thường, thỉnh thoảng cũng ngại ngùng ấy khóc như một đứa trẻ bơ vơ.
“Lâm Dư Bạch…” Tôi dang tay, làm động tác ôm. Sau đó, tôi thực sự cảm thấy có người dựa vào tôi, hơi lạnh phả vào lòng, nhưng trên vai lại có một dòng nước ấm nhỏ xuống.
Ma quỷ thì lạnh.
Nhưng nước mắt của ma quỷ lại ấm áp.
14.
Tôi đã nói rồi, vì chàng ma cáu kỉnh này, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Dù có bị giới âm nhạc phong sát.
Lau khô nước mắt, ngày hôm sau tôi coi như không có chuyện gì, trở lại Đoàn nhạc, nói với Tiêu Như Tùng rằng tôi đồng ý làm thế thân, nhưng phải tăng thù lao.
Sau đó tôi đưa ra một con số trên trời.
Tiêu Như Tùng bị tôi dọa cho kinh ngạc, bảo tôi điên rồi.
Tôi nói, mua đứt cả đời tôi, không thiệt, nếu không thì tôi sẽ làm cá ch-ế-t lưới rách, làm to chuyện xem ai mất mặt hơn, cùng lắm thì sau này tôi không đánh đàn nữa, về quê mở quán trà sữa.
Có lẽ dáng vẻ liều lĩnh của tôi khiến Tiêu Như Tùng chùn bước, ông ta trầm ngâm một lúc rồi đồng ý.
Thế cũng đồng ý, nhà họ Tiêu nhiều tiền thật.
Tiền bạc bất lương.
Buổi hòa nhạc mùa thu vàng diễn ra ba ngày liên tiếp, buổi nào cũng chật kín khán giả. Tôi ở phía sau hậu trường nơi Lâm Dư Bạch từng ẩn mình suốt bốn năm, dùng cây đàn Steinway đã được chỉnh âm để mang lại cho Tiêu Hàm những tràng pháo tay vang dội.
Kết thúc buổi diễn, Tiêu Như Tùng mời khắp giới âm nhạc, bao gồm cả những nhà phê bình khắt khe nhất.
Ông ta chắc chắn rằng tôi đã phục tùng, liền hành động không chút kiêng dè.
Quả nhiên, các nhà phê bình âm nhạc hết lời ca ngợi màn biểu diễn của “Tiêu Hàm”, đặc biệt là khúc nhạc cuối cùng 《Bản giao hưởng giấc mơ 》, được đánh giá là đột phá giới hạn trong phong cách biểu diễn trước đây của Tiêu Hàm, có phong thái của Tiêu Lãng năm nào.
Sau đó, Tiêu Hàm liên tục được phỏng vấn, lên bìa tạp chí, tham gia chương trình giải trí, thậm chí còn đi Paris ngồi hàng ghế đầu xem trình diễn thời trang.
Cô ta như một ngôi sao mới nổi.
Thái độ của cô ta đối với tôi từ khinh thường chuyển thành thù địch. Một lần, cô ta nhìn tôi chằm chằm rất lâu rồi hỏi: “Tại sao cô vẫn sống ở đó?”
“Rẻ mà.” Tôi nhạt nhẽo trả lời.
“Ông nội tôi cho cô không ít, đủ để cô mua một căn nhà lớn trong thành phố.”
“Tôi thích sống chung với ma.”
“Đồ thần kinh.” – Ánh mắt Tiêu Hàm nhìn tôi như đang nhìn một bệnh nhân.
Cũng giống như ánh mắt của bảo vệ lần đầu tiên nhìn tôi.
Họ không hiểu. Tôi thật sự thích sống chung với ma, một con ma tên là Lâm Dư Bạch.
Từ sau khi biết được thân thế của Lâm Dư Bạch, tôi quyết định không so đo với thái độ cáu kỉnh của anh nữa. Nhưng kỳ lạ thay, dường như anh không còn quá cáu kỉnh nữa.
Theo lời anh, trước đây không biết cách giao tiếp với người khác, giờ đây trong lòng lại có một chút khát khao ánh sáng.
Tôi không biết điều này với một con ma là tốt hay xấu.
Dù tôi vẫn không nhìn thấy anh, nhưng chúng tôi hòa hợp hơn trước, rất tự nhiên và thoải mái.
Tôi mua cho anh một chiếc điện thoại.
Thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn của anh: “Đang làm gì thế?”
Lúc ấy lòng tôi bỗng trở nên mềm mại.
Trên thế giới này, chỉ có anh, là trong danh bạ chỉ có tên mình tôi.
Tôi kể cho anh nghe nhiều điều về thế giới bên ngoài, để anh sống trong không gian của tôi, cùng tôi xem phim, nghe tôi buôn chuyện, cùng tôi tập đàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ban-giao-huong-giac-mo/chuong-9.html.]
Thậm chí còn đi dạo với tôi về đêm.
Bảo vệ khâm phục sự gan dạ của tôi lắm, anh ta bảo: “Nửa đêm đi lang thang một mình, cô gái trẻ, không sợ ma à?”
Tôi cười: “Người còn đáng sợ hơn ma.”
Tôi cũng kì nèo Lâm Dư Bạch kể cho tôi nghe những chuyện trong thế giới ma quỷ, nhưng anh hơi ngượng ngùng, bảo thực ra chưa từng tiếp xúc với con ma khác.
Tiếng đàn của tôi đã đánh thức anh, cho phép anh tự do qua lại.
Trước đó, anh không hề có bất kỳ ý thức nào.
Tôi nói: “Vậy anh không phải ma, anh vẫn đang trên đường đến thế giới ma quỷ. Hiện tại, anh là một người vô hình.” Anh suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Hiểu vậy cũng được.”
Tôi còn nghe được nhiều chuyện về nhà họ Tiêu, bao gồm việc Tiêu Hàm đã mua một căn phòng để đặt tro cốt cho anh.
Tiêu Hàm thường xuyên đến phòng 502, và sau khi tỉnh lại, Lâm Dư Bạch đã hiểu được tâm tư đen tối của cô ta.
Từ miệng Tiêu Hàm, anh biết được Tiêu Lãng đã t-ự s-á-t.
Tiêu Lãng vốn yếu đuối, mất kiểm soát với cơ thể khiến anh ta thêm trầm cảm.
Cái c.h.ế.t của Lâm Dư Bạch ngày đêm dày vò anh ta, cho đến một ngày, anh ta viết thư tuyệt mệnh và nhảy từ nóc nhà xuống.
Vậy nên, mỗi lần đến 502, Tiêu Hàm đều điên tiết.
Cô ta mắng Lâm Dư Bạch: “Ai cho phép anh chết? Anh sống là ma của nhà họ Tiêu, c.h.ế.t cũng phải là ma của nhà họ Tiêu.”
Cô ta còn mắng: “Tất cả những điều này đều do anh gây ra. Vốn dĩ Tiêu Lãng có thể tìm cơ hội để rút lui trong vinh quang, tuyên bố rời khỏi sân khấu vì mắc bệnh.
“Giờ thì cả thế giới đang cười nhạo nhà họ Tiêu. Anh hài lòng chưa?”
Lâm Dư Bạch thủy chung không nói một lời, anh không muốn người khác biết về sự tồn tại của mình.
Chỉ có một lần, anh suýt không nhịn được.
Đó là đêm trước kỳ thi của tôi, Tiêu Hàm lại đến phòng 502 và tiếp tục chửi bới anh một cách vô lý, bảo rằng đồ nghèo thì nên cam chịu, số phận của anh là làm thế thân. “Anh nghĩ anh c.h.ế.t rồi thì nhà họ Tiêu không tìm được thế thân hay sao? Yên tâm đi, thế giới này đầy rẫy những kẻ nghèo hèn thế chỗ anh.”
“Ông tôi cũng tìm được một người thế thân cho tôi, cô ta sống ngay đối diện anh.”
“Đúng là ý trời, một trái một phải, các người chỉ đáng làm kẻ đóng thế!”
Lâm Dư Bạch kinh hoàng, lập tức lao ra, một luồng gió mạnh khiến Tiêu Hàm hét lên thất thanh. Tiếng hét làm anh tỉnh lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi cuối cùng cũng kìm lại.
Tôi nghe mà buồn cười.
Đúng là phong cách của Tiêu Hàm. Dù chỉ đối diện với một bức ảnh, cô ta cũng có thể cay nghiệt đến thế.
Lâm Dư Bạch nói: “Tại sao cô lại đồng ý làm thế thân cho cô ta? Cô ta không xứng đáng.”
“Tôi cần tiền.”
“Vậy khi kiếm đủ tiền thì rời đi.”
Tôi lắc đầu: “Tôi còn cần công lý.”
15.
Tôi kiếm tiền, chính là để đòi lại công lý.
Công lý cho Lâm Dư Bạch và cho cả Phó Vấn Hạ, tôi đều muốn đòi lại.
“Lâm Dư Bạch, tôi muốn làm cho anh một album nhạc, từ sản xuất đến quảng bá, đều cần tiền.”
Lâm Dư Bạch có chút bối rối, tôi thậm chí cảm nhận được sự lạnh lẽo lướt qua, là anh đang bồn chồn lay động cơ thể.
“Tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, mấy nay anh cứ tập trung luyện đàn đi.”
“Được.” Anh đáp, đầy sự tin tưởng.
Ngày xưa, trên con đường âm nhạc, anh là người nói một là một, hai là hai. Còn giờ đây, ở thế giới này, tôi sẽ là chỗ dựa của anh.
Tôi bắt đầu gấp rút chuẩn bị, chọn bản nhạc, đặt phòng thu hàng đầu dưới tên Lâm Dư Bạch, và mở tài khoản trên các nền tảng âm nhạc…
Ngày thu âm, tôi giả vờ mình quen đánh đàn trong không gian kín, kéo rèm kín mít.
Comments for chapter "Chương 9"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0