BẢN GIAO HƯỞNG GIẤC MƠ - Chương 11 - Hết
Âm nhạc vang lên, lan tỏa đến từng góc của nhà hát.
Tôi dành tặng mọi người một 《Bản giao hưởng giấc mơ》 hoàn chỉnh. Khán giả bị tôi cuốn hút, họ vỗ tay nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
17.
Trên mạng cũng nổ tung.
Tài khoản của Tiêu Hàm là nơi đầu tiên bị công kích. Hàng chục ngàn người đổ vào, nói cô ta lừa dối mọi người, làm ô danh nhà họ Tiêu, khiến danh tiếng “Nữ hoàng dương cầm” đã từng rực rỡ bao nhiêu thì nay càng sụp đổ bấy nhiêu.
Đây là cái giá cô ta phải trả.
Tiêu Như Tùng chặn tôi lại ở cửa nhà hát, ông ta nghiến răng ken két, đôi mắt rực lửa giận dữ đủ để thiêu c.h.ế.t tôi hàng chục lần.
“Phó Vấn Hạ, đời cô thế là hết. Tôi sẽ dùng mọi cách để khiến cô sống không bằng ch-ế-t.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Ông có bao nhiêu sức lực thì cứ dùng hết đi. Nếu cái giới này không phân biệt đúng sai, thì Phó Vấn Hạ tôi cũng chẳng thèm.”
Cây quế đầu đông đã không còn tỏa hương. Nhưng sắc xanh của nó là vĩnh hằng.
Dưới tán cây, một đám đông tụ tập, họ giơ cao điện thoại, vẫn tiếp tục livestream. Khi thấy tôi bước ra, cả đám xôn xao, đổ xô về phía tôi.
“Phó Vấn Hạ, cô thật tuyệt vời!”
“Vạch trần thế gia quyền lực, nhà họ Tiêu đáng bị như vậy!”
Họ cố gắng dụ tôi lên tiếng. Mỗi lời tôi nói đều có khả năng lên hot search, thậm chí từng biểu cảm nhỏ nhất cũng sẽ bị phân tích và trở thành chủ đề bàn tán.
Tôi mỉm cười nhìn quanh, người đứng gần nhất là một cô gái trẻ.
Cô ấy thậm chí còn bị giẫm đứt gót giày, nhưng vẫn bất chấp lao đến.
Và chỉ có cô ấy hỏi một câu khác biệt: “Phó Vấn Hạ, cô không sợ bị nhà họ Tiêu trả thù sao?”
Tôi khẽ cười: “Phòng livestream của cô có bao nhiêu người đang xem?”
Cô gái đáp: “Chín nghìn.”
“Được, tôi sẽ giúp cô ngay lập tức vượt qua mười nghìn, không, vượt qua một trăm nghìn.”
Tôi gọi xe, bảo cô gái lên xe cùng. Ống kính của cô ấy có thể giúp tôi an toàn về nhà, cũng có thể giúp tôi hoàn tất vở kịch này.
Sự báo thù tại nhà hát là của riêng tôi, Phó Vấn Hạ.
Tiếp theo, tôi sẽ thay Lâm Dư Bạch đòi lại công bằng.
“Tôi là Phó Vấn Hạ. Từ ngày thi đỗ vào Học viện Âm nhạc, tôi đã mơ ước một ngày nào đó được đứng trên sân khấu của Nhà hát Giấc Mơ. Mùa thu năm nay, tôi đã trở thành người chiến thắng cuối cùng trong đợt tuyển dụng của đoàn nhạc, tôi vui sướng biết bao, ngây thơ nghĩ rằng cuối cùng Phó Vấn Hạ tôi cũng sẽ thành người rực rỡ nhất dưới ánh đèn sân khấu. Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của một trò hề…”
Đối diện ống kính, tôi chậm rãi kể lại từng chuyện đã xảy ra với mình.
Bên ngoài ống kính, tôi cũng mở điện thoại, vào phòng live stream của cô gái. Tôi nhìn thấy góc phải phía trên hiện con số một trăm nghìn, nhìn thấy vô số bình luận lướt qua.
Họ cảm thông với tôi, mắng chửi nhà họ Tiêu vô liêm sỉ, chế giễu Tiêu Hàm giả tạo.
Tất nhiên, cũng có người mắng tôi, đó là fan của Tiêu Lãng.
Tôi bình thản nói: “Sau 22 tuổi, các buổi biểu diễn của Tiêu Lãng đều do thế thân thực hiện.”
“Cái gì!” Cô gái hét lên kinh ngạc, ngay cả tài xế cũng phanh gấp.
“Nhà họ Tiêu quá quen với việc thao túng những chuyện như thế này. Tôi không phải người đầu tiên. Nếu hôm nay tôi không đứng ra vạch trần, thì cũng không phải người cuối cùng.”
Live stream nổ tung.
Dòng bình luận trong buổi livestream xuất hiện liên tục đến mức tôi không kịp xem, toàn là những biểu cảm sốc và dấu chấm than.
Có người spam: “Sau 22 tuổi, Tiêu Lãng chỉ biểu diễn tại Nhà hát Giấc Mơ, hoàn toàn khớp rồi!”
Cô gái hiển nhiên là một fan nhạc kỳ cựu, hỏi: “Tiêu Lãng từng đoạt giải thưởng lớn khi thi đấu và có cả các chuyến lưu diễn toàn cầu, những điều này sao có thể gian lận được? Trình độ của anh ấy vốn không cần đến người thế thân mà!”
“Nhà họ Tiêu mắc bệnh di truyền. Từ năm 22 tuổi, Tiêu Lãng hầu như không thể chơi trọn vẹn một bản nhạc. Tiêu Như Tùng đã tìm cho anh ta một người thế thân.”
“Người đó tên là Lâm Dư Bạch. Lâm trong rừng, Dư trong đảo, Bạch trong trong sạch.”
“Anh ấy giống như tôi, đều là những đứa trẻ gia đình bình thường. Ánh đèn sân khấu không thể soi tới chúng tôi, nhưng Tiêu Như Tùng thì tìm được chúng tôi. Chỉ cần bị nhà họ Tiêu để mắt tới, thì đời này chúng tôi coi như không còn danh tính.”
“Nếu chúng tôi không chịu hợp tác thì từ đó nửa bước khó đi.”
Buổi live stream bùng nổ.
“Trời ạ, ác độc đến mức này sao?”
“Tiêu Như Tùng dù sao cũng là nhân vật lớn, không đến mức này chứ?”
“Nhưng Phó Vấn Hạ hôm nay đã làm thế thân, đây là sự thật không thể chối cãi!”
Không khí trong phòng livestream vô cùng hỗn loạn, cô gái chọn đọc vài bình luận.
“Sau 22 tuổi, phong cách của Tiêu Lãng đúng là đã thay đổi… Điều này, fan nhạc chúng tôi đều biết.”
“Xin hỏi cô Phó, Lâm Dư Bạch giờ ở đâu?… Đúng vậy, Tiêu Lãng đã qua đời, Lâm Dư Bạch lẽ ra đã được tự do, sao chúng tôi chưa từng nghe tới cái tên này?”
Bất chợt, tôi cảm thấy cổ họng mình như thắt lại, cả trái tim cũng vậy.
Đó là nỗi đau khó tả.
“Lâm Dư Bạch… sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
Tôi không thể nói ra chữ “ch-ế-t.” Trong lòng tôi, anh ấy chưa chết. Anh là người đã đồng hành, cổ vũ tôi vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Là “chàng ma cáu kỉnh” đã cho tôi sức mạnh để đối đầu với cả thế giới.
Anh ấy chưa chết, mà chỉ đang ẩn mình. Tiếng nói, linh hồn và âm nhạc của anh vẫn còn trên thế gian này.
Chưa từng rời đi.
Cô gái dường như đoán được điều gì, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy ổn chứ?”
Tôi cố kìm nước mắt: “Anh ấy ổn, chỉ muốn sống ẩn dật, không muốn hỏi chuyện đời. Tôi đã tải album nhạc của anh ấy lên mạng, nếu các fan nhạc hứng thú có thể tìm nghe. Âm nhạc của anh ấy xứng đáng được lưu truyền, tên tuổi của anh ấy nên được thế giới biết đến — Lâm Dư Bạch.
Lâm trong rừng, Dư trong đảo, Bạch trong trong sạch.”
18.
Lâm Dư Bạch khóc không thành tiếng trong phòng 501.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ban-giao-huong-giac-mo/chuong-11-het.html.]
“Tôi đã làm được rồi.” Chỉ nói bốn chữ này, tôi cũng không nhịn được mà bật khóc.
Lúc này, bên ngoài đã dậy sóng. Phòng phát trực tiếp của cô gái được rất nhiều người ghi hình và chia sẻ, Tiêu Hàm bị chửi đến mức phải tắt bình luận trên mạng xã hội, chiếc xe mà Tiêu Như Tùng dùng để trốn chạy bị bao vây kín kẽ, dáng vẻ thất bại và tức giận của ông ta bị lan truyền khắp nơi.
Đó là những gì họ xứng đáng phải nhận.
Tài khoản của Lâm Dư Bạch tăng lượt theo dõi với tốc độ chóng mặt. Album của anh được vô số người nghe, vô số bình luận tràn vào phần đánh giá, là khen ngợi, là thán phục và vô vàn tò mò.
Những nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng cũng dẫn đầu, không chỉ dành những lời tán dương nhiệt tình nhất mà còn đồng loạt khẳng định đây chính là phong cách biểu diễn trong giai đoạn sau của Tiêu Lãng.
Có fan của Tiêu Lãng không cam lòng: “Có lẽ đây chính là diễn tấu của Tiêu Lãng.”
Nhà phê bình âm nhạc đáp lại: “Hai bản nhạc cuối được sáng tác sau khi Tiêu Lãng qua đời.”
Một lời khẳng định chắc chắn.
“Lâm Dư Bạch” lập tức chiếm no.1 trong bảng xếp hạng xu hướng, bảng tải về và bảng bình luận.
Đây cũng là điều anh xứng đáng có được.
Có lẽ đã quá muộn, nhưng cuối cùng cũng đến.
“Thế giới cuối cùng đã biết đến anh rồi, Lâm Dư Bạch. Anh đã có một cái tên.”
Bất chợt, tôi bị ôm lấy, tiếng nức nở của Lâm Dư Bạch vang lên bên tai.
Nước mắt anh thấm ướt trán tôi, ấm áp, nóng hổi.
“Đừng khóc, tôi không muốn khóc. Chúng ta hãy vui vẻ được không?” Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng lại khóc dữ dội hơn cả anh.
Đêm hôm ấy, Lâm Dư Bạch không trở về phòng 502.
Trong máy tính vẫn phát đi phát lại album của anh, còn chúng tôi thì như hai kẻ điên lạc giữa thế gian, khóc mệt thì cười, cười mệt lại khóc, cuối cùng tôi thiếp đi trong vòng tay của anh.
Khi tỉnh dậy đã là tảng sáng, ánh mặt trời xiên qua khung cửa sổ.
Tôi bỗng cảm thấy vòng tay quanh mình không còn nữa. Nếu không phải còn vệt nước mắt khô trên trán, có lẽ tôi đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mơ.
“Lâm Dư Bạch?!”
Không có tiếng trả lời, căn phòng lặng ngắt như tờ.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành, vội lao ra khỏi cửa.
Cửa phòng 502 khóa chặt, không khác gì thường ngày, nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo, một sự quyết tuyệt mơ hồ lướt qua tôi.
Lâm Dư Bạch đã sớm đưa chìa khóa cho tôi.
Tôi run rẩy mở cửa phòng 502: “Lâm Dư Bạch? Ma cáu kỉnh?”
Linh đường vẫn như vậy, cậu thiếu niên tuấn tú kia nhìn tôi như cười như không.
“Anh lại không để ý đến tôi sao? Đừng đi, anh đừng đi mà.” Sự tĩnh lặng ấy khiến tôi sợ hãi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. “Ma cáu kỉnh, đừng để tôi ở lại đây một mình, được không?”
Căn phòng trống trải, vọng lại câu nói của tôi.
Trước linh đường, chiếc điện thoại của Lâm Dư Bạch được đặt ngay ngắn.
Anh quả nhiên đã rời đi.
Để lại tôi một mình trên thế gian này.
19.
Trong điện thoại của Lâm Dư Bạch có một tin nhắn chưa được gửi:
“Tôi đã thử rất nhiều lần, vẫn không thể để em nhìn thấy tôi, mà ngược lại thời gian tôi tỉnh dậy ngày càng ngắn hơn. Dù không nỡ, tôi cũng biết đã đến lúc phải hạ màn. Cảm ơn em đã cho tôi một màn tái ngộ tuyệt vời đến vậy, cùng em trải qua quãng thời gian này, tôi không còn gì hối tiếc. Hãy chôn tro cốt của tôi bên cạnh bố mẹ, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon. Đừng nhớ đến tôi nữa, Phó Vấn Hạ, em hãy chăm sóc tốt bản thân trong quãng đời còn lại nhé.”
Tôi bấm gửi đi, ôm chặt chiếc điện thoại khóc không thành tiếng.
Chàng ma cáu kỉnh của tôi, một dấu hỏi cũng không còn, anh sẽ không bao giờ hỏi ngược tôi nữa.
Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng muốn tôi quên anh, không bao giờ. Vì tôi tin rằng ở một nơi nào đó, tôi sẽ gặp lại Lâm Dư Bạch.
—
Nhà họ Tiêu không thể đuổi được tôi, tôi còn mạnh mẽ hơn trước.
Một tháng sau, tôi trở lại Đoàn nhạc Giấc Mơ.
Ban quản trị Đoàn nhạc đã bãi nhiệm chức vụ trưởng đoàn của Tiêu Như Tùng. Giới âm nhạc không phải không phân biệt đúng sai, giờ đây người không thể đứng vững chính là nhà họ Tiêu.
Nghe nói Tiêu Như Tùng bị đột quỵ, tôi không kịp tận mắt thấy dáng vẻ méo mó của ông ta, hơi tiếc một chút.
Nhưng vẻ thảm hại của Tiêu Hàm thì tôi đã chứng kiến.
Cô ta đến phòng 502 để tìm Lâm Dư Bạch, phát hiện linh đường trống không, liền chạy đến Đoàn nhạc Giấc Mơ làm khùng làm điên.
Nhìn mái tóc xơ xác, gương mặt tái nhợt của cô ta, thầm cảm thán một người mất đi ý chí cũng chẳng khác nào cái x-á-c không hồn. Chiếc vỏ rỗng ấy mặc cái quần tất rách nát, trông thật thảm hại.
“Cô đã trộm Lâm Dư Bạch đi!” Cô ta hét lên.
“Các người cướp đi cuộc đời anh ấy, tôi chỉ giúp anh ấy lấy lại một phần nhỏ nhất mà thôi.”
Tiêu Hàm nhìn chằm chằm tôi: “Anh ta rõ ràng đã ch-ế-t, cô làm thế nào để thu âm album?”
“Đó là một bí mật.” Tôi mỉm cười.
Quyền sở hữu album của Lâm Dư Bạch được bán với giá cao ngất. Tôi dùng số tiền bản quyền thành lập Quỹ Hỗ Trợ Học Dương Cầm Lâm Dư Bạch, chuyên giúp đỡ những đứa trẻ nghèo có giấc mơ âm nhạc.
Lâm Dư Bạch, tôi tuyệt đối không để anh rời xa.
Tôi muốn anh có một cái tên, muốn anh có hơi ấm, muốn anh có sự sống;
Tôi muốn anh được ngợi ca, muốn anh được tưởng nhớ;
Tôi muốn anh nhận được thật nhiều tình yêu và lòng biết ơn;
Tôi muốn khi anh an nghỉ bên bố mẹ, trên môi anh luôn nở nụ cười.
Lâm Dư Bạch.
(Hết)
Comments for chapter "Chương 11 - Hết"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0