BẠCH LIÊN HOA ÁC nhơn - chương 8
Một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt.
Rất tốt.
Kiếp này, cậu còn dám giở trò với tôi sao?
Tôi không vội vạch trần.
Mà chỉ nhếch môi, cười dịu dàng, đưa tay nhận lấy ly rượu.
“Được thôi.”
“Vậy thì—cùng uống đi.”
“Thư Ninh~ Cậu đến mà không nói với tớ một tiếng nha~”
“Cứ khách sáo như vậy làm gì chứ~”
“Ở trường nửa năm qua, cậu đã giúp tớ rất nhiều. Tớ kính cậu một ly!”
Thẩm Vi Vi cười rạng rỡ, giọng điệu thân thiết, đưa ly rượu đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn chất lỏng đỏ thẫm trong ly, khóe môi khẽ nhếch lên.
Ly rượu này, tôi quá quen thuộc rồi.
Kiếp trước, trong bữa tiệc chào đón năm mới, Thẩm Vi Vi cũng từng nói những lời tương tự.
Cũng với dáng vẻ vô hại, cô ta đưa cho tôi một ly rượu.
Tôi không hề nghi ngờ gì, thoải mái uống cạn.
Nhưng ngay sau đó, toàn thân tôi rơi vào trạng thái mơ hồ, ý thức dần trở nên hỗn loạn.
Cảm giác nóng bức, khó chịu lan khắp cơ thể, khiến tôi gần như mất kiểm soát.
Và đêm đó…
Tôi bị đưa vào một căn phòng xa lạ.
Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Tôi nhớ rất rõ cảm giác hoảng loạn, sợ hãi khi phát hiện mình không còn nguyên vẹn.
Và càng nhớ rõ hơn—người đàn ông trên giường hôm đó… là ai.
Tôi thu lại ánh mắt, bình tĩnh ngước lên nhìn Thẩm Vi Vi.
Cô ta vẫn đang mỉm cười, đôi mắt mang theo sự mong chờ.
Muốn tôi rơi vào vũng bùn như kiếp trước sao?
Thẩm Vi Vi, cậu đánh giá tôi quá thấp rồi.
Tôi cầm lấy ly rượu, nâng lên trước mặt, nụ cười dịu dàng mà lạnh lẽo.
“Vi Vi, cậu khách sáo quá rồi.”
“Không cần một mình uống đâu.”
“Tớ mời lại cậu một ly—”
“Cùng cạn nhé?”
Kiếp trước, Thẩm Vi Vi dẫn theo một nhóm bạn học xông vào phòng.
Nhưng cô ta không thấy cảnh tượng như mình mong đợi.
Tôi vẫn mặc nguyên quần áo, ngâm mình trong bồn tắm cả đêm.
Trong phòng không có bất kỳ ai khác.
Bởi vì không có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ đơn thuần cho rằng mình uống quá chén, không hề nghĩ sâu xa.
Thậm chí, ngay cả khi đã sống lại một lần, tôi cũng không nhớ đến chuyện này.
Cho đến khi Lăng Linh nhắc đến khách sạn Hoa Yến, ký ức mơ hồ ấy mới dần hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại…
Rất rõ ràng, ly rượu đó đã bị bỏ thuốc.
Thẩm Vi Vi không chỉ muốn tôi mất hết danh dự, mà còn muốn dẫn cả đám người vào tận mắt chứng kiến cảnh tượng tôi bị làm nhục.
Chỉ có đẩy tôi xuống vực sâu, cô ta mới có thể đường hoàng ở bên Dịch Nhàn.
Vậy thì…
Người đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy, đưa tôi vào phòng tắm, để tôi tránh khỏi bi kịch—là ai?
Hình ảnh một bóng dáng mơ hồ trong ký ức dần rõ nét.
Tôi nhớ đến người đàn ông đã dìu tôi qua hành lang, giọng nói trầm thấp, ánh mắt phức tạp. Mộ/t, C.hé]n Tiê/u” Sầ[u:
Tôi nhớ đến…
Dịch Canh Lễ.
Tôi ngước lên, ánh mắt đăm đăm nhìn chàng trai trước mặt.
Giọng nói nhẹ bẫng như đang tự thì thầm:
“Hóa ra… kiếp trước cậu đã cứu tôi một lần rồi.”
Dịch Canh Lễ hơi sững người, khẽ nhíu mày.
Còn chưa kịp đáp lời, Thẩm Vi Vi đã lên tiếng.
“Thư Ninh~ Cậu đang nói gì vậy?”
“Tớ nghe không hiểu gì cả?”
Cô ta vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ nghi ngờ.
Tôi bình tĩnh liếc nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên một độ cong nhẹ.
“Không có gì đâu, Vi Vi.”
“Chẳng qua, tớ chỉ vừa nhớ ra một chuyện cũ mà thôi.”
Chuyện cũ này—
Tớ sẽ khiến cậu cũng phải nhớ thật kỹ.
“Tớ uống trước đây, cậu đừng có lén lút trốn nha~”
Thẩm Vi Vi cười ngọt ngào, giơ cao ly rượu, tỏ ý sẽ uống trước.
Tôi bình tĩnh đưa tay chặn miệng ly của cô ta, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Chỉ hai người chúng ta uống thì có gì vui chứ?”
“Phải để mọi người cùng uống chứ nhỉ?”
“Chính xác! Hôm nay là tiệc tiễn biệt của tôi mà! Tất cả cùng uống nào!”
Dịch Nhàn đã ngà ngà say, hắn ta hô lớn, hào sảng giơ cao ly rượu.
Các bạn học xung quanh cũng lần lượt cầm lấy ly, chen chúc lại gần.
Mọi người đều hào hứng hô vang:
“CẠN LY!”
Ngay khoảnh khắc tất cả ly rượu được nâng lên, tôi nhẹ nhàng nghiêng cổ tay.
Chất lỏng màu đỏ trong ly tôi chảy thẳng vào ly của Dịch Nhàn.
Sau đó, tôi cũng giả vờ nâng ly, làm động tác uống cạn theo mọi người.
M”ộ,t/ C[hé:n T/iêu” Sầ/u]
Từ đầu đến cuối, không một ai nhận ra điều bất thường.
Thẩm Vi Vi đứng ngay trước mặt tôi, nhìn thấy tôi “uống rượu”, cô ta rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt cô ta, sự đắc ý hiện rõ mồn một, nhưng đồng thời cũng xen lẫn chút ghen ghét.
Tôi bình thản nhìn cô ta.
Là một gương mặt quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ.
Kiếp trước, tôi đã giúp cô ta từng bước từng bước tiến vào giới thượng lưu.
Để rồi, cô ta phản bội tôi, đẩy tôi xuống vực thẳm.
Nhưng nếu kiếp này, cô ta vẫn muốn ở bên Dịch Nhàn đến vậy…
Vậy thì tôi sẽ “giúp đỡ” cô ta một chút.
Để cô ta có được hắn ta một cách trọn vẹn nhất.
Bằng chính cách mà cô ta từng dùng với tôi.
11
Sáng sớm, chuông điện thoại réo inh ỏi.
Tôi mơ mơ màng màng với tay lấy điện thoại, trên màn hình là tên của Lăng Linh.
“Tổ tông của tôi ơi! Cậu vẫn còn ngủ à? Cậu bỏ lỡ trò hay rồi!”
Tôi dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ:
“Chuyện gì cơ?”
“Dịch Nhàn sáng nay bay chuyến sớm, hôm qua chẳng phải cậu gợi ý bảo cả lớp cùng đi tiễn hắn ta sao?”
“Thế là bọn tớ hẹn nhau đến phòng khách sạn của hắn ta…”
“Vừa đẩy cửa ra, ôi trời ơi! Cảnh tượng bên trong căng đét luôn!”
“Thẩm Vi Vi và Dịch Nhàn… đánh trận hăng say đến mức không hề biết gì luôn!”
“Mà quan trọng nhất là—trong lớp có một cô nhóc hotgirl, tối qua cô ta mở livestream suốt cả đêm.”
“Toàn bộ cảnh nóng… được phát sóng trực tiếp cho cả nước xem rồi!”
Tôi bỗng dưng tỉnh ngủ hẳn.
Mở điện thoại, lướt qua trang tin tức—quả nhiên, ngay trên top trending, ảnh chụp rõ nét của hai kẻ đó tràn ngập khắp nơi.
Một cái tiêu đề chói mắt đập vào mắt tôi.
《Thiếu gia nhà họ Dịch và bạn gái lén lút – Bắt gian ngay tại trận!》
Tôi khẽ nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình.
Trò hay này, quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Ngày hôm đó.
Lão gia nhà họ Dịch đích thân đến tận nhà tôi.
Ông ta cúi đầu xin lỗi tôi và bố mẹ.
Sau đó, ông ta trình ra hai thứ—
5% cổ phần của tập đoàn Dịch Thị và một tấm séc trị giá 100 triệu tệ.
Cuối cùng, hôn ước giữa tôi và Dịch Nhàn chính thức bị hủy bỏ.
Kỳ hai lớp 12 bắt đầu.
Tôi trở thành khách quen của thư viện.
Lăng Linh—cô nàng trước giờ luôn xếp hạng bét trong lớp—mỗi ngày đều than thở kêu chán.
Vậy nên, tôi đã “tốt bụng” giúp cô ấy lên kế hoạch học tập chi tiết.
Mùa hè oi bức.
Kỳ thi đại học diễn ra đúng như dự kiến.
Ngày công bố kết quả.
Còn chưa kịp mở máy tính, tôi đã nhận được cuộc gọi từ thầy chủ nhiệm.
“Thẩm Thư Ninh! Chúc mừng em! Em là thủ khoa toàn tỉnh năm nay!”
Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc nâng đỡ Thẩm Vi Vi lên đỉnh cao.
Kiếp này, tôi đứng trên đỉnh cao hơn cô ta gấp bội.
Tôi không chỉ thoát khỏi vũng lầy.
Mộ:t, C]hé.n T”iêu/ Sầu.
Mà còn trở thành người mà cô ta—cả đời này—không bao giờ có thể với tới.
【Chúc mừng em.】
Điện thoại rung lên.
Trên màn hình hiển thị tin nhắn của Dịch Canh Lễ.
Tôi ngạc nhiên trong chốc lát, rồi nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời.
【Anh đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói.】
Một giây sau.
【Mở cửa sổ.】
Tôi giật mình, vội vã đẩy cửa sổ ra.
Bên dưới, ngay trước cổng nhà tôi.
Dịch Canh Lễ đứng đó, một tay đút túi quần, khóe môi cong lên nhàn nhạt, vẫy tay về phía tôi.
Tôi sửng sốt, lập tức chạy xuống lầu.
Chưa kịp bình ổn hơi thở, tôi đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
“Không đúng…”
“Ý tôi là, tại sao anh lại không tham gia kỳ thi đại học?”
Dù sao, kiếp trước, người giành vị trí thủ khoa toàn tỉnh—là anh.”
Dịch Canh Lễ nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Anh ta chậm rãi cong môi, nhẹ giọng đáp:
“Vì em.”
“Nửa năm trước, anh đã được tuyển thẳng vào Thanh Đại rồi.”
“Cùng trường với nguyện vọng mà em đã chọn.”
Nghe đến đây, tôi hơi sững người.
Lộ trình này hoàn toàn khác với kiếp trước.
“Tại sao lại chọn tuyển thẳng?”
Tôi nhìn anh ta, đầy nghi hoặc.
Dịch Canh Lễ bỗng quay đầu sang hướng khác.
Lỗ tai anh ta lại bắt đầu đỏ lên.
Anh ta cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Bởi vì… em từng có hôn ước với người thừa kế nhà họ Dịch.”
“Anh không thể chờ quá lâu được…”
“…sợ bị người khác cướp mất.”
“???”
Tôi ngơ ngác, đầy dấu chấm hỏi.
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, nên liền đưa tay dụi tai, sau đó trực tiếp ghé sát miệng anh ta.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Dịch Canh Lễ giật bắn người, tai đỏ bừng như sắp bốc hơi.
Anh ta luống cuống phất tay:
“Không có gì! Quá muộn rồi, em nghỉ sớm đi!”
Nói xong, anh ta lập tức quay người chạy vào chiếc xe màu đen ven đường.
Tôi chớp mắt, đứng yên tại chỗ, cảm giác có chút buồn cười.
M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u
Được thôi.
Nếu anh đã không chịu nói rõ…
Vậy thì cứ để tôi từ từ khám phá xem anh đang giấu gì vậy.
Khi bố mẹ tôi biết được điểm số của tôi.
Bọn họ vui mừng đến mức muốn… mở hội gõ trống ăn mừng.
Bố mẹ tôi vui đến mức… thuê trọn khách sạn Hoa Yến, mở tiệc mừng liên tục một tháng trời.
Đến cả mấy con chó hoang trong khu biệt thự nhà tôi cũng được đãi một bàn riêng.
Lăng Linh bưng ly rượu đến bên cạnh tôi, chậc chậc cảm thán:
“Đúng là công chúa nhà họ Thẩm, chịu chơi thật sự!”
Tôi cười nhạt, hất cằm về phía cô ấy, trêu chọc:
“Cậu cũng đâu kém gì. Nghe nói cậu vừa thi đậu vào trường hàng đầu, lão gia nhà họ Lăng trực tiếp tặng cậu nguyên một tòa nhà bên M quốc?”
Lăng Linh nghe vậy, lập tức cười hì hì, vẻ mặt đầy tự hào.
“Còn phải nói! Đều nhờ cậu làm gia sư cho tớ đó nha!”
Bỗng nhiên, cô ấy vỗ mạnh vào tay tôi, giọng nói đầy phấn khích:
“À đúng rồi! Nói đến M quốc—vài hôm trước tớ vừa bay qua đó, cậu đoán xem tớ gặp ai?”
Tôi không cần đoán cũng biết.
“Thẩm Vi Vi và Dịch Nhàn.”
Lăng Linh trợn mắt, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Đúng đúng đúng! Chính là hai kẻ đó!”
Xem ra, “vở kịch” bên kia cũng rất thú vị đây.
Tôi khẽ nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
“Nói xem, lần này là trò gì?”
“Đúng vậy! Mà cậu biết không?”
“Sau khi ra nước ngoài, Thẩm Vi Vi phát hiện mình có thai!”
“Thế là cô ta lập tức bỏ học, ở nhà làm bà nội trợ, chuẩn bị làm mẹ bỉm sữa luôn!”
Tôi đã sớm đoán được hai người này không thể nào bền lâu.
Nhưng tôi không ngờ, mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Tôi nâng mày, khoanh tay, chậm rãi hỏi:
“Rồi sau đó thì sao?”
Lăng Linh càng nói càng hăng, giọng điệu kích động:
“Kết quả là—Dịch Nhàn ra nước ngoài thì càng thả lỏng bản tính!”
“Ngày nào cũng rượu chè, gái gú, thậm chí còn ra tay đánh đập Thẩm Vi Vi!”
“Đến khi cái thai được sáu tháng, trong một lần cãi nhau, hắn ta đẩy cô ta ngã xuống cầu thang!”
“Đứa bé mất rồi, còn cô ta thì nằm viện suýt chết!”
Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.
Tôi sững người một lát.
Thẩm Vi Vi… mất con?
Tuy cô ta đáng bị trừng phạt, nhưng tôi không ngờ kết cục của cô ta lại bi thảm như thế.
Tuy nhiên, Lăng Linh vẫn chưa nói hết.
Cô ấy nhìn trái nhìn phải, chắc chắn xung quanh không có ai, rồi mới ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Để tớ nói cho cậu biết chuyện này—”
“Dịch Nhàn bị nghiện rồi.”
Tôi đột nhiên cứng người lại.
“Gì cơ?”
“Nghiện đấy! Chính thứ mà cậu đang nghĩ tới!”
“Hắn ta sa vào cái đó, tâm trí không còn tỉnh táo nữa, thế nên mới phát điên đẩy Thẩm Vi Vi xuống cầu thang!”
“Cảnh sát M quốc đã lập hồ sơ vụ án, nhà họ Dịch phải chi một khoản tiền khổng lồ để xử lý hậu quả.”
“Nhưng dù sao thì danh tiếng cũng bị hủy hoại rồi.”
“Nghe nói Dịch Nhàn cũng bị trường đại học bên đó đuổi học.”
“Có lẽ… hắn ta sẽ sớm quay về nước thôi.”
Tôi yên lặng trong chốc lát.
Quay về nước?
Rất tốt.
Lần này, tôi muốn xem, hắn ta còn có thể làm gì được nữa.
12
Lăng Linh đoán không sai.
Một tháng sau, tin tức về Dịch Nhàn và Thẩm Vi Vi lại xuất hiện.
Lần này—là trên trang nhất báo trong nước.
Hóa ra, sau khi về nước, Thẩm Vi Vi liền bị Dịch Nhàn đá đi.
Hắn ta ném cô ta trở lại căn nhà cũ nát ở khu ổ chuột trong thành phố.
Từ đó trở đi, Trương Quế Hoa—bà nội của Thẩm Vi Vi—ngày nào cũng đến nhà họ Dịch làm loạn.
Bà ta khóc lóc, chửi bới, lăn lê trước cửa biệt thự nhà họ Dịch.
Yêu cầu tiền bạc, xe hơi, nhà cửa.
Quan trọng nhất—bà ta muốn Dịch Nhàn phải cưới Thẩm Vi Vi.
Nhà họ Dịch hoàn toàn mất sạch thể diện trong giới thượng lưu.
Nhưng đến hai ngày trước, sự việc leo thang đến đỉnh điểm.
Tối hôm đó, Dịch Nhàn lái xe đến quán bar.
Trương Quế Hoa đã chờ sẵn.
Bà ta trực tiếp lao ra giữa đường, nằm chắn ngay trước đầu xe của hắn ta.
Bà ta giơ tay chỉ thẳng vào hắn, hét lên:
“Họ Dịch kia! Hôm nay mày không đáp ứng yêu cầu của tao—”
“Thì bước qua xác bà đây mà đi!”
Bà ta dứt khoát nằm bẹp xuống đất, bám chặt lấy gầm xe.
Nhưng bà ta không ngờ…
Dịch Nhàn—đang lên cơn nghiện.
Hắn ta không thể chịu nổi.
Ánh mắt hắn ta đỏ ngầu, thần trí mơ hồ, hơi thở gấp gáp.
Cơn thèm thuốc khiến hắn mất hết lý trí.
Hắn gào lên một tiếng.
“BIẾN ĐI!”
Chân hắn dẫm mạnh lên chân ga.
“VÙ——!”
Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.
Chiếc xe lao đi điên cuồng.
Và ngay trước mắt tất cả mọi người—
Bánh xe lạnh lẽo nghiền nát thân thể của Trương Quế Hoa.
Máu, tràn ra khắp mặt đường.
Dịch Nhàn bị bắt giữ ngay trong quán bar.
Lúc đó, hắn ta còn đang lâng lâng trong cơn nghiện, chưa kịp phản ứng gì đã bị cảnh sát khống chế.
Tội danh của hắn ta rất nặng.
Bao gồm: Gây tai nạn rồi bỏ trốn, tụ tập sử dụng chất cấm, và tội giết người có chủ đích.
Vụ việc gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu.
Dịch Phong—bố của hắn ta—dù có tiền cũng không thể “giải quyết” được.
Bị dồn đến đường cùng, Dịch Phong quyết định chơi một ván cờ mạo hiểm.
Ông ta dùng danh nghĩa Chủ tịch tập đoàn Dịch Thị, móc nối với quan chức, còn lén biển thủ một khoản tiền khổng lồ của tập đoàn để hối lộ.
Nhưng ngay trước khi hành động, Dịch Canh Lễ đã nắm trong tay toàn bộ bằng chứng.
Không có bất kỳ cơ hội lật ngược nào.
Nhà họ Dịch lập tức họp kín.
Dịch lão gia cố gắng đè bẹp vụ bê bối này, không để nó lan ra ngoài.
Nhưng kết quả là, Dịch Phong và Dịch Nhàn bị tước bỏ toàn bộ chức vụ, bị gạch tên khỏi gia phả.
Bị trục xuất khỏi nhà họ Dịch.
Và Dịch Canh Lễ trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Dịch Thị.
Không còn ai cản trở, vụ án của Dịch Nhàn nhanh chóng được đưa ra xét xử.
Hắn ta bị kết án 15 năm tù giam.
Tôi đến nhà giam để gặp hắn ta một lần cuối.
Bên trong song sắt, Dịch Nhàn đã hoàn toàn mất đi phong thái thiếu gia giàu có ngày nào.
Hắn ta gầy gò, râu ria xồm xoàm, ánh mắt đờ đẫn.
Hắn ta không còn là người đàn ông mà tôi từng theo đuổi trong quá khứ.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn ta, không nói một lời.
Mãi một lúc lâu sau, Dịch Nhàn mới mở miệng, giọng khàn đặc:
“Thư Ninh… Em đến cười nhạo tôi sao?”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn ta.
Chậm rãi cong môi.
“Không.”
“Tôi đến để nói với anh một câu thôi.”
“Kiếp này—tôi thắng rồi.”
Dịch Nhàn nhìn tôi, nở một nụ cười chua chát.mot chen tieu sau
“Thư Ninh, nếu anh không dính dáng đến Thẩm Vi Vi…”
“Thì bây giờ chúng ta có lẽ đã sống rất hạnh phúc rồi, đúng không?”
Tôi lắc đầu.
“Không có Thẩm Vi Vi, thì sẽ có Trương Vi Vi, Lý Vi Vi.”
“Anh xem thường tôi vì tôi theo đuổi anh.”
“Anh cũng xem thường Thẩm Vi Vi vì cô ta xuất thân thấp kém.”
“Dịch Nhàn, bản chất của anh chính là kiêu ngạo, ích kỷ, xấu xa.”
“Một người như anh, không xứng đáng có được tình yêu chân thành, và càng không thể có được hạnh phúc.”
Dịch Nhàn không phản bác.
Có lẽ hắn ta vẫn còn chút áy náy và lưu luyến đối với tôi.
Hắn ta im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn tôi, thấp giọng cảnh báo:
“Tránh xa Dịch Canh Lễ ra.”
“Thằng nhóc đó che giấu bản thân suốt 18 năm, thiết kế bẫy đẩy tôi vào tù, đoạt đi tất cả của cha tôi.”
“Lòng dạ và mưu kế của nó, không phải thứ mà em có thể đối phó được.”
“Nó… sẽ không phải là hạnh phúc của em.”
Tôi đột nhiên bật cười.
Cười đến mức ôm bụng, khóe mắt ươn ướt.
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, sau đó cúi xuống, ghé sát tai hắn ta, chậm rãi nói:
“Nhưng mà…”
“Em đã có con với anh ấy rồi.”
“Đồ ngốc.”
“Là tôi đã nói cho Trương Quế Hoa địa chỉ của nhà họ Dịch.”
“Là tôi đã giao bằng chứng phạm tội của cha anh cho Dịch Canh Lễ.”
“Từ đầu đến cuối, người muốn anh thân bại danh liệt—chính là tôi.”
Dịch Nhàn hoàn toàn sững sờ.
Hắn ta trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Chỉ một giây sau, đôi mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân run rẩy.
Hắn ta gào lên một tiếng, điên cuồng lao về phía tôi.
“TIỆN NHÂN! MÀY LÀ ĐỒ TIỆN NHÂN! TẠI SAO MÀY LẠI HỦY HOẠI TAO?!”
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ta vung tay, viên cai ngục phản ứng nhanh như chớp, lập tức ghìm chặt hắn ta xuống bàn.
Tôi vẫn đứng yên, không chút hoảng loạn.
Chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta một lúc, rồi khẽ cong môi.
Không nói thêm một lời nào nữa.
Tôi xoay người, rời khỏi phòng thăm tù.
Ánh nắng bên ngoài rọi xuống, rực rỡ chói mắt.
Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí trong lành.
Ký ức về kiếp trước, về nỗi đau, về những tổn thương…
Tất cả, từ giây phút này—
Đều kết thúc rồi.
13
Kể từ khi trùng sinh, mọi thứ đều thay đổi.
Duy chỉ có cha mẹ tôi là không đổi thay.
Dù kiếp trước tôi là một đứa con gái bê bối, danh tiếng tệ hại, thành tích học tập kém cỏi, hay kiếp này tôi là thủ khoa toàn tỉnh, tài năng xuất chúng, họ vẫn luôn yêu thương tôi như cũ, chưa từng giảm bớt dù chỉ một phần.
Trước ngày nhập học đại học, họ vẫn tổ chức buổi họp báo công bố người thừa kế của tập đoàn Thẩm Thị—chính là tôi.
Tôi lái xe trên con đường quen thuộc, lòng không khỏi cảm khái.
Những đau khổ, những hận thù, những âm mưu…
Tất cả cuối cùng cũng kết thúc. M ot chen tieu sau
Đúng lúc ấy—
“Chị! Dừng xe!”
Một tiếng hét vang lên.
Tôi giật mình, lập tức đạp phanh.
Dừng xe xong, tôi bước xuống.
Trước mắt tôi là một người phụ nữ quần áo đơn sơ, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy.
Cô ta run rẩy quỳ gối trước đầu xe, nước mắt lã chã rơi.
Ngay sau đó, cô ta quỳ đến sát bên chân tôi.
Là Thẩm Vi Vi.
“Chị! Là em đây! Em là em gái của chị, Vi Vi mà!”
“Chị… có phải chị cũng đã trùng sinh không? Sau khi bị Dịch Nhàn đẩy xuống cầu thang, em cũng đã sống lại.”
“Chị ơi, là lỗi của em! Dù là kiếp trước hay kiếp này, tất cả đều là lỗi của em!”
“Người duy nhất thật lòng tốt với em trên thế gian này… chỉ có chị mà thôi.”
Thẩm Vi Vi nhìn tôi, giọng nói run rẩy, đôi mắt chan chứa nước mắt.
Cách cô ta gọi tôi, cách cô ta bày tỏ tình cảm, từng động tác từng biểu cảm—tất cả đều giống hệt kiếp trước.
Màn kịch này diễn quá bất ngờ, đến mức khiến tôi nhất thời nghẹn lời.
“Chị… kiếp trước, sau khi chị chết, ba mẹ cũng tự sát.”
“Dịch Nhàn và em kết hôn, chiếm đoạt tập đoàn Thẩm Thị, nhưng chưa được bao lâu, hắn ta bắt đầu ngoại tình liên tục.”
“Rồi… rồi cuối cùng, Dịch Canh Lễ đoạt mất tập đoàn Dịch Thị.”
“Em và Dịch Nhàn trở thành hai kẻ trắng tay, không xu dính túi, ngày nào cũng cãi vã.”
Cô ta nói đến đây, đôi mắt đã đỏ hoe.
“Chị ơi… em chưa từng hạnh phúc…”
“Em nhớ chị lắm…”
“Chị tha thứ cho em đi, có được không?”
“Kiếp này, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh chị, chăm sóc ba mẹ thật tốt!”
“Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, mãi mãi bên nhau.”
Ánh mắt Thẩm Vi Vi lấp lánh hy vọng, như thể đang vẽ ra một tương lai tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng tôi thì chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng.
Người phụ nữ này…
Lúc trước là một con rắn độc.
Bây giờ vẫn là một con rắn độc.
Tôi chậm rãi nhếch môi. Cúi người xuống, kề sát bên tai cô ta, cười nhẹ.
“Vi Vi.”
“Kiếp trước chị đã dạy em một điều…”
“Nhưng có vẻ như em vẫn chưa học được bài học đó.”
“Bây giờ, chị sẽ dạy lại cho em một lần nữa.”
Tôi nghiêng đầu, chậm rãi thốt ra từng chữ:
“Trò chơi này, chỉ có một cơ hội.”
“Chơi thua rồi, thì không có lượt thứ hai đâu.”
Tôi lùi lại một bước, dứt khoát hất tay cô ta ra.
Cô ta nghĩ gì mà cho rằng chỉ cần nói một câu “xin lỗi”, là có thể xóa sạch tất cả tội lỗi đã gây ra cho tôi và gia đình?
Cô ta dựa vào đâu mà cho rằng tôi vẫn sẽ ngu ngốc nghe theo, cùng cô ta diễn một màn “gia đình bốn người hạnh phúc”?
Tôi nhìn xuống cô ta từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng.
“Cô không xứng.”
“Càng không đáng để được tha thứ.”
“Biến đi, đừng làm bẩn mắt tôi.”
Kiếp trước, chính vì tôi tin tưởng cô ta, nên cô ta mới có thể hại tôi đến mức nhà tan cửa nát, còn lừa tôi đến vách núi.
Kiếp này, tôi sẽ không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Không chút do dự, tôi đóng sầm cửa xe lại.
Thẩm Vi Vi không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Cô ta đỏ mắt, nghiến răng gào lên.
“Mày dám đi?! Tao sẽ nhảy xuống vách núi ngay bây giờ!”
“Bố của Dịch Nhàn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tao! Hắn ta sai người lùng bắt tao khắp nơi!”
“Nếu mày không giữ tao lại, tao sớm muộn gì cũng chết!”
“Mày từng nói tao là người thân không cùng huyết thống của mày, là em gái mà mày yêu thương nhất!”
“Mày sẽ không nỡ thấy tao nhảy núi, cũng không nỡ thấy tao bị bắt, đúng không?!”
Tôi nhìn cô ta, nhếch môi bật cười.
Tiếng cười của tôi không lớn, nhưng lại tràn đầy châm chọc.
Cô ta vẫn không hề thay đổi.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, bản chất cô ta vẫn là một con rắn độc, biết cách lợi dụng điểm yếu của người khác để trục lợi cho mình.
Tôi chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng, nhưng từng chữ lại sắc bén như dao:
“Vậy thì nhảy đi.”
Tôi đạp mạnh chân ga, để lại Thẩm Vi Vi phía sau.
Tốt nhất là nên cách xa cô ta một chút, tránh để khi chết còn làm bẩn người tôi.
Sau khi đến địa điểm tổ chức buổi họp báo, tôi vừa bước xuống xe thì một trong những vệ sĩ mà ba mẹ cử đi theo liền tiến đến bên cạnh.
“Đại tiểu thư, cô gái lúc nãy chặn xe ngài… đã nhảy xuống vách núi tự sát rồi.”
“Tôi lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ngài, có cần đi trước đến sở cảnh sát giải thích không?”
Tôi bình tĩnh gật đầu, không có chút dao động nào.
Bước chân tôi nhẹ nhàng, nhấc vạt váy lễ phục lên, cẩn thận từng bước tiến lên bậc thang.
Bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một đôi tay.
Dịch Canh Lễ mặc vest chỉnh tề, đứng sóng vai tôi, đôi mắt anh ta đầy ý cười.
“Thư Ninh, con đường này rất dài…”
“Anh sẽ đi cùng em.”
— Kết thúc toàn văn.
Tác giả: Canh Đồng.
Comments for chapter "chương 8"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5
ĐỢI TÔI, TÔI SẼ TRỞ LẠI!
Thể loại: Chữa Lành, Đô Thị, Hiện Đại, Học Đường, Ngôn tình, Ngược, Nữ Cường, Thanh Xuân Vườn Trường, Vả Mặt5