Ai Nói Ngươi Không Phải Anh Hùng - Chương 18
Năm ta hai mươi mốt tuổi, bị bà mối làm phiền đến phát chán.
Bà mối cũng hết cách, bảo ta rằng nếu ta còn chưa chịu lấy thê tử, bà ấy cũng sẽ bị đánh đòn cùng ta!
Luật pháp quy định rõ ràng, nam tử quá hai mươi tuổi mà không thành thân, không chỉ bị đánh đòn mà còn phải nộp thêm thuế.
Bà mối nói: “Nhà lão đồ tể họ Dương cũng có một cô con gái, nếu còn không gả đi cũng sẽ bị phạt thuế. Cha nàng ấy nói rồi, chỉ cần là nam nhân là được!”
Nói đoạn, bà ta lại đổi giọng: “Chỉ là cô nương ấy danh tiếng có hơi kém, hình như trước kia có xích mích với tiệm thêu nơi nàng ấy làm việc, nhưng mà dung mạo thì xinh đẹp lắm. Nếu không vì chuyện này, ngươi đâu có dễ gì mà lấy được nàng ấy.”
Danh tiếng không tốt ư?
Trùng hợp thật, ta đây cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ta nói: “Vậy cũng được.”
Lão đồ tể họ Dương đưa cái gì đến cho ta thế này?
Không phải nói là cô con gái sắp bị phạt thuế sao? Sao lại đưa đến một con nhóc tóc vàng hoe?
Nó còn gọi ta là tỷ phu.
Gọi đến nhức cả đầu.
Dương Hạnh Nhi thân thể yếu ớt, nhưng nàng không cam tâm sống cuộc đời ngửa tay xin người khác.
Tiền công mỗi tháng, nàng để dành một nửa phòng khi bất trắc, một nửa đem cho nhà từ thiện.
Ta trêu nàng rằng tiền nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu.
Nàng lại nói rằng một nữ hiệp như nàng không thể thấy trẻ con không có cơm ăn.
Ta bỗng nhớ lại những ngày tháng mình lang bạt tha phương cầu thực.
Ừ.
Không có cơm ăn quả thực rất khổ sở.
Từ đó, ta không còn trêu chọc nàng nữa.
Vào những ngày không phải áp tiêu, ta ngồi dưới bóng cây nhìn nàng đùa nghịch với mèo con, chợt cảm thấy cuộc sống bình dị này hạnh phúc đến mức không chân thật.
Ta muốn cùng nàng sống những ngày tháng an yên như thế này.
Nhưng mà…
Nàng ngay thẳng, trong sáng như vậy, liệu có thể chấp nhận một người như ta?
Ta là con cháu của tội thần.
Không thể nào xóa sạch được.
Thôi vậy, chờ ngày nào đó ta c.h.ế.t trên đường áp tiêu, nàng có thể tìm được người tốt hơn.
Đừng làm lỡ dở nàng ấy nữa.
Lần đầu tiên ta gặp Dương Hỷ Nhi là ở cửa tiêu cục.
Nàng ta nói đến đây để nương nhờ Hạnh Nhi.
Vừa thấy ta xuất hiện, nàng ta cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt đảo liên tục.
Nữ nhân này, tâm tư thật khó đoán.
Tuy ta là nam nhân trong nhà, nhưng ta cũng không thể tùy tiện quyết định thay Hạnh Nhi.
Đây là tỷ tỷ ruột của nàng, có cho ở lại hay không vẫn phải do Hạnh Nhi quyết định.
May mà Hạnh Nhi tuy đau lòng cho Dương Hỷ Nhi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Nàng cho Dương Hỷ Nhi ở lại đến qua năm rồi đi.
Hạnh Nhi chưa từng trải qua sóng gió, tâm địa lại mềm yếu, không thể nào nhìn ra những thủ đoạn mà Dương Hỷ Nhi ngấm ngầm học được.
Nếu đã như vậy, ta sẽ làm kẻ xấu đến cùng.
Ta đã ngàn dặn vạn dò Hạnh nhi, rằng ta chẳng ưa gì Dương Hỷ nhi, bảo nàng ta mau chóng rời đi.
Há chi biết trước những chuyện sau này, ta đã sớm tìm nơi trừ khử nàng ta rồi.
Ta đúng là đáng chết, không ngờ nàng ta lại có thể luồn lách qua khe hở của luật pháp!
Tiêu đầu thay ta đuổi theo, vài lời ngắn gọn thuật lại mọi chuyện ở huyện Đào Nguyên, ta chỉ cảm thấy lửa giận ngùn ngụt bốc lên.
Dương Hỷ nhi!
Nàng ta sao dám làm vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cô nương mà ta yêu thương như châu như ngọc, vậy mà bị nàng ta hành hạ đến mức gần như tắt thở!
Nàng ta biết rõ Hạnh nhi thân thể vẫn còn yếu ớt, rõ ràng là cố ý!
Ta đã lừa Hạnh nhi.
Lửa thiêu rụi nha môn là do ta phóng, lửa ở tiểu viện cũng là do ta.
Chậc.
Dương Hỷ Nhi sao mà mạng lớn đến vậy, thiêu đốt như thế mà vẫn không chết!
Ta không muốn để Hạnh nhi biết chuyện này, bởi vì không muốn nàng phải chịu thêm áp lực trong lòng.
Có một số việc, ta tự mình gánh vác là được.
Nhưng giờ không còn thời gian để đối phó với Dương Hỷ Nhi nữa, ta phải đưa Hạnh nhi rời khỏi đây ngay lập tức.
Cung Hiền vương dã tâm quá lớn, hắn và Hoàng thượng đã trở mặt, e rằng chẳng bao lâu nữa hai huynh đệ sẽ binh đao tương kiến.
Đại đương gia của sơn trại kia cũng là kẻ đáng thương, cũng là vì không còn đường sống mới phải lên núi làm giặc.
Cha mẹ hắn đều đã mất trong nạn đói cách đây mười năm.
Không chỉ cha mẹ hắn, những người đi theo hắn gây dựng sơn trại đều là những đứa trẻ mồ côi.
Số bạc cứu trợ thiên tai năm đó chính là do cha ta tham ô.
Tuy là lỗi lầm do cha ta gây ra, nhưng trong lòng ta vẫn canh cánh nỗi niềm áy náy.
Làm giặc cỏ sớm muộn cũng bị triều đình dẹp loạn, ta phải tìm cho họ một con đường khác để sống.
Sai lầm của cha, dù sao cũng phải có người gánh vác.
Cô nương Hạnh nhi này thật là to gan!
Đại đương gia cũng thật sự dám đưa loại thuốc mãnh liệt như vậy cho nàng.
Ta hỏi nàng có hối hận không, nàng ấy lại như sói con nhào đến cắn môi ta.
Nồng nhiệt, thẳng thắn, chân thành đến vậy.
Đúng là Hạnh nhi của ta.
Hạnh nhi ngoan, cả đời này ta cũng sẽ không để nàng rời xa ta nữa.
Nghe nói lần này Hoàng thượng đã phái Thế bá tướng quân đi bình định phản loạn.
Vở kịch của Cung Hiền vương cũng nên hạ màn rồi.
Nhưng mà, thân thế của ta không thể che giấu được nữa. Hạnh nhi đã nhận ra ta có điều gì đó không đúng.
Thế bá biết ta chưa chết. Chuyện này ta đã nghĩ rất kỹ, năm đó nếu đội áp giải nghiêm túc điều tra, ta không thể nào trốn tránh được lâu như vậy.
Nhất định là có người đã âm thầm giúp đỡ, mới khiến “Lục Sơn” thật sự bỏ mạng trên đường bị lưu đày.
Thế bá vừa mở miệng gọi thẳng tên thật của ta, ta không thể giấu Hạnh nhi được nữa.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng ấy không cần ta nữa, ta sẽ âm thầm đi theo bảo vệ nàng, không để bất kỳ yêu ma quỷ quái nào có thể làm hại nàng.
Nhưng mà, nàng ấy hiểu ta.
Thuở thiếu thời, ta học cách làm người, học đạo lý làm quan, tất cả những gì học được đều là vì con đường làm quan sau này.
–——–
Chuyện này nói ra thật muộn phiền, ngày mai là ngày tỷ tỷ ta lên xe hoa, vậy mà hôm nay bà mối Điền gia lại đến báo, tỷ tỷ đã bán mình cho Điền gia làm nha hoàn.
“Trư Kiến Sầu” ta sống tạm bợ đến tận hôm nay, vậy mà Lục Xuyên lại nói ta là anh hùng.
Giờ đây, ta chỉ muốn làm anh hùng của riêng chàng.
_______
Ta không muốn cái danh xưng “Trư kiến sầu”! Vì vậy ta trở thành “Tú hoa nương tử”.
–——
Ta nhìn cô nương cưỡi ngựa ở phía xa, ngoái đầu lại nở nụ cười tươi tắn với ta.
Chân trời góc bể, non cao nước dài, Trư kiến sầu hiệp sĩ, cảm ơn nàng đã nguyện ý cùng ta bôn ba giang hồ.
(Hết)
Comments for chapter "Chương 18"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0