A GIÁC - NGOẠI TRUYỆN
【Ngoại truyện Xuân nhi】
Sau khi cô nương mất, Bệ hạ mỗi năm đều đến viếng mộ cô nương.
Ngài luôn im lặng dắt theo một tiểu oa nhi bụ bẫm đáng yêu.
Khi Tiểu điện hạ còn nằm nôi, đều là ta và hai ma ma chăm sóc.
Các nhũ mẫu ban đầu còn tận tâm, nhưng thấy Phượng Minh cung không phải là nơi tốt lành gì, bèn lén cáo bệnh rời cung.
Tiểu điện hạ rất ngoan, Bệ hạ đặt tên cho cậu bé là Quân Lâm, Quân Lâm thiên hạ.
Cậu bé sẽ ngoan ngoãn nắm tay ta, biết ta không nói được, còn dỗ dành ta: “Xuân cô cô, người có muốn về cung với con không, sau này Quân Lâm sẽ phụng dưỡng người.”
Ta biết, cậu bé chỉ là không nhớ rõ mẹ mình nữa, cậu bé muốn ta về, nhưng ta không nói được, cũng không thể kể cho cậu bé nghe chuyện của mẹ cậu bé.
Tiểu Quân Lâm mời một vị thầy dạy học cho ta, dạy ta viết chữ.
Thời gian trôi qua, ta đã có thể viết thư từ Lang Gia, gửi cho Tiểu Quân Lâm.
Ta nói với cậu bé, mẹ cậu bé là một cô nương lương thiện, khi còn nhỏ cũng từng nghịch ngợm, một khi vào cung, liền như biến thành người khác.
Ta còn nói với cậu bé, mẹ cậu bé không phải là không thích cậu bé, chỉ là trong cung, ngay cả bản thân mình, nàng ấy cũng không thích nữa.
Tiểu Quân Lâm mười ba tuổi lên ngôi Hoàng đế.
Lý Tuân Nghiệp từ khi Quân Lâm bảy tuổi, đã mê mẩn việc tìm kiếm tiên đan diệu dược.
Quân Lâm viết thư nói với ta, trong phòng luyện đan của Bệ hạ, treo vô số bức chân dung của tiên Hoàng hậu, chỉ cần ăn những viên thuốc đó, là có thể gặp được người mình ngày đêm thương nhớ trong ảo giác.
Trước khi chết, Lý Tuân Nghiệp nắm tay Quân Lâm: “Con à, con nói xem nếu có kiếp sau, mẹ con có thích ta không?”
Mang theo khát vọng về kiếp sau, hắn vội vã nhắm mắt xuôi tay.
Ta hiểu cô nương.
Người mà cô nương đã nhận định, thì sẽ mãi mãi nhận định.
Nàng ấy từng là cô nương rạng rỡ nhất Lang Gia Vương gia.
Nàng ấy cũng từng cùng tiểu tướng quân, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung săn bắn.
Nàng ấy không phải là cô nương yếu đuối.
Gia tộc, cung tường, đã giam cầm nàng ấy cả đời.
Ta vẫn còn nhớ, khi còn nhỏ, vì năm đói kém, ta đã đi ăn xin đến tận Lang Gia.
Bị người ta ức hiếp, bị người ta đánh mắng.
Là cô nương cưỡi con ngựa nhỏ màu đỏ nâu, roi ngựa của nàng ấy vung vẩy trên không trung, đẹp vô cùng.
Sau này trong Đông Cung, nàng ấy nói cửu tiết tiên của Trình Minh Châu vung lên thật đẹp mắt.
Chắc chắn nàng ấy đã quên, bản thân mình cũng từng oai phong như vậy, cũng từng rực rỡ như vậy.
Nàng ấy đẩy những kẻ ức h.i.ế.p ta ra, che chắn cho ta phía sau.
“Từ nay về sau, cô ta là người của ta, các ngươi dám bắt nạt người của ta, chán sống rồi sao?”
Ta trở thành nha hoàn thân cận của nàng ấy, nhưng nàng ấy chưa từng để người dưới sai khiến làm việc nặng nhọc, đồ ăn ngon, đồ chơi vui vẻ đều chia cho chúng ta.
Lâm tiểu tướng quân luôn trèo tường đến tìm nàng ấy.
Hai người bọn họ, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô tư, vốn là người yêu trời định.
Ta mong cô nương nhất định phải hạnh phúc mãi mãi.
Trong phủ thỉnh thoảng có người bắt nạt ta, cô nương luôn chất vấn họ: “Bắt nạt phụ nữ thì giỏi giang lắm sao?”
Nàng ấy vốn là người có tính cách phóng khoáng như vậy.
Ta tận mắt nhìn nàng ấy gả vào Đông Cung, dè dặt cẩn trọng, nàng ấy vốn không phải được sinh ra để làm người trong Hoàng thất, lão gia phu nhân để nàng ấy lớn lên tự do tự tại, bỗng nhiên một ngày, tất cả mọi người đều nói với nàng ấy, nàng ấy phải gánh vác trọng trách hưng thịnh của Vương gia.
Nàng ấy trở nên thận trọng, như đi trên lớp băng mỏng.
Lý Tuân Nghiệp tính tình cổ quái, đối với người khác đều ôn hòa, đối với cô nương nhà ta lại nóng nảy vô cùng.
Cô nương cố nén giận, không dám cãi lại, sợ liên lụy đến gia tộc.
Tỷ tỷ luôn yêu thương cô nương cũng như biến thành người khác.
Tất cả mọi người đều ép nàng ấy trở thành một người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/a-giac/ngoai-truyen.html.]
Lâm gia xảy ra chuyện, cô nương sợ hãi, ta thay cô nương đi làm việc, lại bị Lý Tuân Nghiệp bắt được, cắt lưỡi.
Nói không hận là giả.
Nhưng nhìn thấy cô nương lo lắng cho ta, khóc thương cho ta.
“Xuân nhi của ta, là ta bất tài, không bảo vệ được ngươi.”
Ta không nói được, chỉ có thể ú ớ.
Cô nương tốt của ta, gặp phải Hoàng quyền, không phải người bất tài, mà là bọn họ quá cao cao tại thượng.
Sau đó, cô nương vì bảo vệ ta, mà sinh non.
Nàng ấy đã cứu ta rất nhiều lần, mạng này của ta, cho nàng ấy ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lý ma ma nghe lệnh phu nhân đến giúp cô nương bày mưu tính kế, khi đó bà ấy muốn mạng của ta, vì sợ cô nương sau này lại gây chuyện.
Nhưng cô nương bảo vệ ta, như bảo vệ bảo vật trân quý nào đó.
Thực ra cái mạng nhỏ này của ta, nếu không có cô nương, đã sớm không còn.
Nhưng cô nương lại đau lòng đến phát khóc.
“Xuân nhi, Xuân nhi, đừng sợ, chỉ cần ta còn sống, sẽ không ai bắt nạt ngươi nữa.”
Sau này cô nương trở thành Hoàng hậu, chuyển đến Phượng Minh cung, Đại tiểu thư trước kia từ Phượng Minh cung chuyển ra, lại có thể trở về Lang Gia.
Lý Tuân Nghiệp giận dỗi với cô nương, không đến Phượng Minh cung.
Cô nương vui vẻ tự tại, nào ngờ thân thể nàng ấy ngày càng yếu, những vị phi tần trước kia chơi thân với cô nương ở Đông Cung bắt đầu xem nàng ấy như không khí, ngay cả thái y của Thái y viện cũng không thể đến.
Lý ma ma liều mạng.
Nhưng ta biết, cô nương đã sớm không muốn sống nữa.
Cái c.h.ế.t của Lý ma ma, khiến nàng ấy càng thêm áy náy, nhưng nàng ấy vẫn còn lo lắng tìm đường lui cho ta.
Khi người Vương gia đến Phượng Minh cung ầm ĩ.
Bọn họ đều bình an vô sự, Đại tiểu thư với thân phận Huệ Thanh Hoàng hậu trở về hành cung Lang Gia an dưỡng, lão gia phu nhân đều có con dâu, con dâu còn đang mang thai.
Niềm vui của bọn họ luôn trường tồn.
Chỉ có cô nương của ta, ở trong cung này chịu đựng giày vò.
Nếu không phải phi tần tự sát sẽ liên lụy đến gia đình, chắc nàng ấy đã sớm tự kết liễu để đi theo Lâm tướng quân rồi.
Cố gắng chịu đựng thân thể bệnh tật này, chờ đợi hơi thở cuối cùng.
Vương gia không ai bị thương, thậm chí quyền thế càng thêm ngập trời.
Chỉ có cô nương của ta, thương tích đầy mình.
Ngày cô nương lâm chung, ta nghe thấy nàng ấy lẩm bẩm với con, cũng nghe thấy nàng ấy nói với Lý Tuân Nghiệp.
Khi Lý Tuân Nghiệp nói câu để nàng ấy về Lang Gia, ta thở phào nhẹ nhõm thay nàng ấy.
Về Lang Gia đi, cô nương.
Nơi đó có tự do của người, có con ngựa nhỏ của người, còn có tiểu tướng quân của người.
Ta sẽ mãi mãi nhớ, có một bãi cỏ ở Lang Gia.
Mấy con ngựa đứng cạnh nhau ăn cỏ.
Ta và các tỷ tỷ nha hoàn khác trốn sau cây, lén nhìn cô nương và tiểu tướng quân.
Cô nương đỏ mặt buộc chỉ đỏ lên cổ tay tiểu tướng quân.
“Này, Lâm Huân, cả đời này ngươi không được cưới người khác.”
Hắn cười nói: “Này, cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa ta cũng chỉ nhận định mình nàng thôi! Vương Minh Giác!”
– Hết –
□ Trường An Nhất Phiến Nguyệt
Comments for chapter "NGOẠI TRUYỆN"
MANGA DISCUSSION
Top Truyện Hay Nhất
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0
Hệ thống trà xanh rất biết làm việc
Thể loại: Chữa Lành, Cổ Đại, Hài Hước, Hệ Thống, Ngôn tình, Ngọt, Vô Tri, Xuyên Sách0
TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ!
Thể loại: Chữa Lành, Gia Đình, Hài Hước, Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt0
Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Đoản Văn, Hành Động, HE, Nữ Cường, Phương Đông, Tiểu Thuyết, Trả Thù, Vả Mặt5
Hình Dáng Của Tình Yêu
Thể loại: Chữa Lành, Hài Hước, HE, Hiện Đại, Ngôn tình, Ngọt, Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường0